Chương 54: Mãnh Hổ Xuất Hạp.



Lúc này, quân đội của Duy Khắc Lai Ân còn cách quân đội của Cổ Tư mông công quốc khoảng ba dặm nữa, chỉ nghe hắn cao giọng ra lệnh: “Tăng hết tốc lực tiến lên!”

Vừa nói hắn vừa lay động hóa tinh kỳ phiên, từng đạo linh lực trên không trung từ từ ngưng tụ, tất cả binh lính nhất thời cảm giác thấy thân thể mình tựa hồ nhẹ hơn phân nửa, tốc độ chạy trong nháy mắt được đề thăng cực nhanh, ít nhất cũng tăng lên một phần ba!

Nhìn chàng thành chùy và công thành xa ở phía trước đã đến gần sát tường thành, trên mặt Cổ Qua không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

“Nhanh như vậy mà vũ khí công thành đã tiếp xúc đến tường thành, xem ra ba vạn quân phòng thủ của Khoa Mỗ Lạc Thành dưới công kích của ba mươi vạn đại quân của chúng ta cũng ngăn cản không được bao lâu! Dựa theo tốc độ này, đến xế chiều là ta có thể công kích vào Khoa Mỗ Lạc Thành!” Nghĩ đến công lao của mình sau khi chiếm đoạt Khoa Mỗ Lạc Thành, Cổ Qua cũng nhịn không được mà bắt đầu liên tục suy nghĩ.

“Báo cáo tướng quân, hai ngàn kỵ binh của bên ta đối trận với hai ngàn bộ binh của Tạp Lai Quốc, đã bị tiêu diệt toàn bộ!” Đang lúc Cổ Qua tướng quân suy nghĩ miên man về kết quả tốt đẹp sau này, đột nhiên xuất hiện một binh lính truyền tin cưỡi khoái mã chạy tới, ở rất xa đã cao giọng hô lớn. Chờ khi hắn nói xong là vừa lúc đến cách Cổ Qua không xa, lại bất chấp giảm tốc dừng ngựa, vừa cường ngạnh mạnh mẽ phi tới phía trước, một mạch liền đến trước mặt Cổ Qua.

“Hả, toàn bộ bị diệt? Đúng là nhanh nha!” Cổ Qua không chú ý đến lời báo cáo nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, để kỵ binh lập tức trở về trận doanh nghỉ ngơi thật tốt! Dựa theo tình hình này thì không bao lâu nữa sẽ đến phiên bọn họ xuất tràng.”

“Tướng quân, là hai ngàn kỵ binh của chúng ta toàn bộ bị diệt, hai ngàn bộ binh của Tạp Lai Quốc đang tiến đến đây rất nhanh, bây giờ hẳn là đã ở cách chúng ta ngoài hai dặm, thỉnh tướng quân mau chóng hạ lệnh ngăn lại!” Tên binh lính truyền tin vừa nghe đã biết tướng quân hiểu lầm, vội vàng nói nhanh.

“Cái gì, người vừa nói cái gì?” Đang suy nghĩ về những chuyện tốt đẹp tức thời Cổ Qua như bị bò cạp chích cho một phát, hai mắt trừng lên còn lớn hơn mắt trâu, gắt gao nhìn chăm chú vào tên bính lính truyền tin quát.

“Tướng..., tướng quân, hai ngàn kỵ binh của bên ta toàn bộ bị diệt, quân địch đang ở cách chúng ta ngoài hai dặm!” Bị tướng quân nhìn trừng trừng như vậy, trong lòng tên binh truyền tin cũng có chút bối rối, lắp bắp nói.

“Ngươi nói cái gì hả? Hai ngàn kỵ binh đối trận với hai ngàn bộ binh lại bị diệt toàn bộ? Ngươi xem ta là kẻ ngu sao?” Cổ Qua không hề để ý hình tượng lớn tiếng quát.

Theo Cổ Qua suy nghĩ, kỵ binh có lực sát thương đối với toàn bộ bộ binh, về tốc độ thì bộ binh lại càng không thể nào sánh bằng, cho nên với số lượng tương đương thì bộ binh muốn tiêu diệt kỵ binh là chuyện tình không thể thực hiện! Huống chi lúc này mới qua bao lâu chứ, xem thời gian cũng không nhiều lắm chỉ vừa đủ cho kỵ binh thực hiện một lần công kích mà thôi, chẳng lẽ mới dưới một lần công kích không phải kỵ binh diệt bộ binh mà ngược là là bộ binh diệt kỵ binh sao? Đây quả thật là một chuyện hết sức hoang đường!

“Tướng quân, thuộc hạ không dám nói dối, hiện tại quân địch đang tiến tới rất nhanh, nếu không hạ lệnh ngăn chặn thì sẽ không kịp nữa!” Tên binh lính truyền tin nọ cũng biết chuyện này khó có thể tin được, cho dù hắn chính mắt nhìn thấy cũng tưởng tượng một màn vừa rồi là do mình hoa mắt, nhưng hai ngàn binh lính của Tạp Lai quốc đang trùng trùng tiến đến đúng là thiên chân vạn xác.

“Ngươi nói hai ngàn bộ binh của Tạp Lai quốc diệt hai ngàn kỵ binh của ta sao? Vậy ta hỏi ngươi, đối phương tổn thất bao nhiêu?” Cổ Qua vẫn không thể tin được chuyện này, lúc này mới hỏi ngược lại.

“Hồi tướng quân, ở khoảng cách quá xa thuộc hạ không thể thấy rõ, nhưng theo kinh nghiệm của thuộc hạ phán đoán, có lẽ đối phương thương vong rất ít!” Tên binh lính truyền tin thành thật hồi đáp.

“Dựa theo kinh nghiệm phán đoán của ngươi? Ngươi đang vũ nhục kinh nghiệm của ta sao? Hai ngàn bộ binh chỉ dựa vào vốn liếng là một ít thương vong liền có thể tiêu diệt hai ngàn kỵ binh của ta? Ngươi cho rằng đó là Tài Quyết quân đoàn của Lạc Luân Tác đế quốc sao?” Cổ Qua vừa nghe xong lời này liền phát hỏa, thanh âm không kềm được mà càng ngày càng lớn.

Tài Quyết quân đoàn là một quân đoàn tinh nhuệ đại danh đỉnh đỉnh của Lạc Luân Tác đế quốc, mặc dù nhân số không nhiều lắm nhưng thực lực bên trong thấp nhất cũng đều là đại kiếm sư thân kinh bách chiến, quân đoàn này chính là con át chủ bài của Lạc Luân Tác đế quốc. Theo Cổ Qua xem ra, cũng chỉ có quân đoàn tinh nhuệ như vậy mới có thể một lần công kích đã diệt toàn bộ kỵ binh với số lượng tương đương.

Nhưng vào lúc này, xa xa đã truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, rất xa đã có người cao giọng hô: “Báo cáo Cổ Qua tướng quân, hai ngàn tinh nhuệ của Tạp Lai quốc đã tiếp cận trận doanh trong bán kính một dặm, thỉnh tướng quân mau mau phái binh ngăn lại!”

“Cái gì?” Nghe tiếng hô lớn đó tức thời trên mặt Cổ Qua hiện lên vẻ khϊếp sợ, lập tức quay đầu sang tên binh truyền tin đang quỳ gối trước mặt hỏi: “Ngươi nói tất cả là thật sao?”

“Thiên chân vạn xác!” ngữ khí của tên binh truyền tin thập phần kiên quyết.

“Ti...” Cổ Qua không nhị được mà hít một ngụm lương khí, thực sự không thể tưởng tượng được bản thân rốt cục đã gặp phải một đội ngũ gì nữa.

“Tám ngàn trọng giáp binh, lập tức chặn đánh địch tập phía sau trận, một vạn cung nỗ thủ theo sát phía sau trọng giáp binh, ngoài ra tập hợp ba vạn đao thuẩn thủ, từ hai bên trọng giáp binh đánh lén địch nhân!" Làm một tướng quân có kinh nghiệm phong phú, Cổ Qua biết rõ giờ phút này không phải là lúc để kinh ngạc, tức thời hạ mấy đạo quân lệnh, đồng thời hắn tự mình dẫn một đội tinh nhuệ thực lực cao cường hướng phía sau trận chiến thúc ngựa tiến tới.

Duy Khắc Lai Ân chỉ huy hai ngàn tinh nhuệ một mạch phi nước đại tiến lên, mặc dù mệnh lệnh của Cổ Qua còn chưa truyền xuống cũng đã có những tướng lĩnh ở ngoại vi cảm thấy không đúng mà bày ra phòng tuyến. Nơi này dù sao cũng là trận doanh của Cổ Tư Mông công quốc, có hơn mười vạn quân đội, trong mắt người khác hai ngàn người này chính là đi tìm chết. Có điều tao ngộ của hai ngàn kỵ binh đã gặp cũng có không ít người nhìn thấy, biết đội hãn quân này mặc dù là đến chịu chết nhưng cũng sẽ lôi kéo rất nhiều người phải chôn cùng.

Duy Khắc Lai Ân ở rất xa đã nhìn ra, phía sau đại quân Cổ Tư Mông phần nhiều là đao thuẫn binh và trường thương binh, đây đều là những quân đội bình thường. Mà những tinh nhuệ như kỵ binh, cung nổ thủ, trọng giáp binh giờ phút này đều ở tiền tuyến tùy thời chuẩn bị tiến công.

“Đây là một cơ hội tốt, chỉ cần chạy vào trận địa của đối phương thì hành động lần này có thể xem là thành công hơn một nửa!” Trong lòng Duy Khắc Lai Ân vui vẻ, hóa tinh kỳ phiên trong tay liên tục lay động, một luồng tinh khí được hấp thu trên người của hai ngàn kỵ binh vừa mới bị gϊếŧ ào ào trào ra, liền dọc theo trận pháp mà chảy vào trong cơ thể của mỗi một binh lính.

Hai ngàn binh lính này vừa mới tăng tốc độ hơn ba km, thân thể cũng đã có chút mệt mỏi, không nghĩ rằng trong lúc đó đột nhiên có một cổ nhiệt lưu tiến vào cơ thể, không chỉ đem mỏi mệt mới vừa rồi biến mất, thậm chí lực lượng sót lại còn làm cho tinh thần mọi người trở nên phấn khởi.

“Hổ dực trận, tiến!” Đang lúc hóa tinh kỳ phiên lay động, trận hình lại biến hóa một lần nữa, giống như một đầu mãnh hổ chắp cánh bay thẳng tới.

Chỉ nghe "Oanh" một tiếng, hai ngàn tinh binh đã đυ.ng vào phòng tuyến của đối phương, giống như sóng biển mà đập vào tảng đá, phát ra tiếng nổ rung trời. Duy Khắc Lai Ân ở bên này giữ xu thế mãnh liệt đánh tới, đối phương ở bên kia bị động phòng thủ, lần này lấy cứng đối cứng lập tức đã phân ra cao thấp.

Tạp Lai quốc bên này bộc phát ra chiến lực mãnh liệt, từng đạo lôi điện màu lam hợp thành một đạo sóng điện màu lam thật lớn rộng chừng trăm mét có thừa, hướng về phía quân đội của Cổ Tư Mông công quốc quét tới. Tức thời đã có ba bốn tầng binh lính bị đạo sóng điên này chạm vào, thân thể trong nháy mắt liền bị mê hoặc.

Đao thuẫn binh ở phía trước ngăn cản địch nhân đánh sâu vào, trường thương binh ở phía sau chờ thời cơ từ khe hở của thuẫn mà công kích địch nhân, đây là chiến thuật phối hợp rất phổ biến! Nhưng không đợi trường thương binh khởi phát công kích, điện quang màu lam đã thong thả quét tới, nhất thời bọn họ cảm giác thấy thân thể tê rần, sau đó liền trơ mắt nhìn từng ánh đao xẹt qua cổ mình.