Chương 42: Thần Linh Hàng Thế.



“Ha hả, Mã Đặc Sâm này quả nhiên có chút ý tứ! Nội bộ những quốc gia khác một khi có chuyện gì xảy ra, đều rất sợ người khác biết được, luôn tìm mọi cách để giấu diếm. Hắn làm điều này cũng tốt, một chuyện lớn như quốc vương băng hà, dường như hắn sợ người khác không biết, còn đặc biệt làm ra cái gọi là báo chí như vậy, có khác nào thông báo rõ cho chúng ta biết?” Trên mặt Tháp Nặc Địch đại công tước lộ ra một nụ cười khinh miệt, đối với việc làm của Tạp Lai quốc, quả thật là khó giải thích nổi.

“Cổ Qua tướng quân, ngươi mau chóng chỉnh đốn quân ngũ, chuẩn bị chiến tranh, ba ngày sau ngươi có thể điều động được bao nhiêu quân đến thành Khoa Lạc Mỗ?” Sắc mặt Tháp Nặc Địch đại công tước đột nhiên biến chuyển, nghiêm túc hỏi.

“Nửa tháng trước, thuộc hạ cũng đã tinh lọc lại tinh binh, hiện giờ có năm vạn đại quân sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào! Nếu có thời gian ba ngày, có thể triệu tập quân đội đến mười vạn quân.” Cổ Qua lập tức chắp tay đáp.

“Hiện tại nội tình Tạp Lai quốc đang hỗn loạn, việc phòng thủ biên giới tất nhiên lỏng lẻo, đây đúng là thời cơ xuất binh tốt nhất của chúng ta! Thành Khoa Mỗ Lạc chính là tâm bệnh của ta nhiều năm qua, mỗi lần xuất binh đến nơi này, đều gặp phải sự chống cự gắt gao, không cách nào tiến sâu hơn một bước, đã vậy thỉnh thoảng còn bị chúng phản công tới tận đây, chiếm cứ thành Lao Á cùng nội thành Mạc Đạt. Lần này chúng ta nhất định sẽ chiếm được thành Khoa Mỗ Lạc, đến lúc đó, Tạp Lai quốc không thể dựa vào địa thế hiểm trở để phòng thủ được nữa, việc chiếm thành Áo Khắc Lan cũng chỉ là vấn đề thời gian.” Trên gương mặt mập mạp của Tháp Nặc Địch đại công tước xuất hiện một nụ cười, ôn hòa hỏi: “Không biết để chiếm được Khoa Mỗ Lạc, Cổ Qua tướng quân cần những điều kiện gì a?”

“Điều này…” Trong lòng Cổ Qua do dự một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Phòng ngự của thành Khoa Mỗ Lạc chúng ta đã vô cùng hiểu rõ. Kể từ lần đại chiến mười ba năm trước đến nay, chúng ta cùng Tạp Lai quốc tổn thất thảm trọng, cho đến hiện tại vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nguyên khí, thành Khoa Mỗ Lạc lại dựa vào vị trí hiểm trở để phòng thủ, sẽ chiếm được ưu thế rất lớn, cho nên nếu muốn hạ nơi này cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”

Nói xong những câu này, lại nhìn thấy Tháp Nặc Địch đại công tước chỉ mỉm cười không nói, Cổ Qua tướng quân không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói tiếp: “Thành Khoa Mỗ Lạc hàng năm có ba vạn quân đồn trú, hơn nữa lại chiếm địa thế hiểm trở, lại chỉ chú tâm phòng ngự, e rằng chúng ta cần phải xuất ra ba mươi vạn đại quân mới có thể chiếm nổi.”

Hai quân giao chiến, không chỉ so sánh về quân sự mà còn phải so sánh về hậu cần. Cổ Qua nói ba mươi vạn đại quân, thì trong đó đã hết mười lăm vạn là dân phu, năng lực tác chiến rất thấp. Điều quan trọng nhất đối với binh lính là lương thực, cũng may mà Cổ Tư Mông công quốc và Tạp Lai quốc là hai nước láng giềng, một người dân phu có thể cung ứng lương thực cho một người lính, nếu là viễn chinh đường dài, phải cần đến hai hoặc ba dân phu mới có thể cung ứng lương thực cho một người lính, điều này cũng hết sức bình thường.

“Ba mươi vạn -----” Tháp Nặc Địch cau mày, qua một lúc lâu mới kiên quyết nói: “Ngươi cần bao nhiêu thời gian mới có thể triệu tập được ba mươi vạn nhân mã?”

“Đại công tước, triệu tập ba mươi vạn nhân mã, phải cần ít nhất mười ngày!” Đây là trong hoàn cảnh sớm có chuẩn bị, đã thông báo trước cho những binh sĩ sắp được tuyển dụng, nếu không một tháng cũng không thể tập trung nổi số quân mười lăm vạn còn lại.

Bởi vì nguyên nhân chinh chiến quanh năm, nên hai nước Cổ Tư Mông và Tạp Lai một khi không có chiến tranh, lập tức cho binh lính giải giáp quy điền, trở về quê hương canh tác, bằng không sẽ không cách nào huy động được một lượng lớn lương thực khi chiến tranh nổ ra. Vì vậy mỗi khi cần triệu tập quân đội với quy mô lớn, cần phải mộ binh cũng như phải chuẩn bị lương thực trước thời gian mấy tháng.

“Tận dụng thời cơ, ta hiện tại lệnh cho ngươi trước tiên triệu tập mười lăm vạn đại quân, ba ngày sau tiến vào đồn trú trong thành Lao Á cùng nội thành Mạc Đạt, chuẩn bị tấn công thành Khoa Mỗ Lạc. Chờ mười ngày sau, khi mười lăm vạn đại quân còn lại xuất phát, ngươi bắt đầu xuất binh tấn công thành Khoa Mỗ Lạc, đợi đến khi quân tiếp viện tới, sẽ cùng phối hợp với ngươi tấn công thành. Đối với việc tấn công lần này, ngươi có thắc mắc gì không?” Tháp Nặc Địch đại công tước hạ lệnh.

“Thuộc hạ không có thắc mắc gì cả, nếu đại công không có phân phó chuyện tình gì khác, thuộc hạ lập tức đi triệu tập nhân mã.” Cổ Qua hai chân khép thẳng, chào Tháp Nặc Địch rồi nói.

“Tốt, ngươi đi đi, tốt nhất là trong vòng một tháng để cho ta nghe được tin tức tốt.” Tháp Nặc Địch đại công tước xua cánh tay mập mạp, ra hiệu cho Cổ Qua lui xuống.

Thời điểm Cổ Qua tướng quân triệu tập mười lăm vạn binh mã, xuất phát tiến thẳng về thành Lao Á, thì bên trong lãnh thổ nước Tạp Lai bộc phát ra một tin tức kinh người.

“Biết không, tối hôm qua đột nhiên có thần linh phủ xuống phòng ngủ của Mã Đặc Sâm công tước, nói là nhiều năm qua gia tộc Bố Lai Ni Khắc có công thủ hộ đối với nước Tạp Lai, vì vậy đặc biệt cho Á Lịch Khắc Tư thiếu gia tiếp quản vương vị, thiếu gia sẽ sẽ bảo hộ cho con dân của nước Tạp Lai.” Một người vung vẩy tờ báo trong tay, khuôn mặt kích động nói.

“Cái gì, có thần linh phủ xuống sao?” Người nghe vô cùng kinh ngạc: “Ta không tin! Thần linh làm sao có thể phủ xuống một nước nhỏ như chúng ta, ít nhất cũng phải được như Cổ Tư Mông công quốc, lãnh thổ rộng lớn mới đúng chứ?”

“Ngươi nói thế chẳng khác nào đang hoài nghi nhân cách của ta, chẳng lẽ ta dám lấy thần linh ra đùa giỡn sao? Điều này là do Tạp Lai Nhật Báo hôm nay viết một cách rõ ràng đây này, không tin ngươi nhìn thử xem!” Người đó vừa nói xong, liền đưa tờ báo đến trước mặt người nọ.

Nét mặt người này lập tức trở nên lúng túng: “Ách, ta không giống như ngươi, lúc còn trẻ tuổi đã làm người hầu trong nhà Tử Tước lão gia, làm sao nhận được mặt chữ! Nếu Tạp Lai Nhật Báo đã viết thế, vậy ngươi mau nói cho ta nghe kỹ một chút, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Đối với một số ít bình dân, thần linh là chuyện vô cùng xa xôi, vì vậy cũng chỉ cảm thấy có chút hứng thú, nên không thèm tra cứu ngọn ngành. Riêng đối với tầng lớp quý tộc, tin tức trên tờ báo cũng lập tức đưa tới sóng to gió lớn.

Những quý tộc này cũng bất chấp việc đang sống trong thời kì nhạy cảm, một số người cách đây vài ngày còn sợ bị liên lụy với Mục Thác bá tước mà đóng cửa không tiếp khách, bây giờ lại tụm năm tụm ba trao đổi với nhau.

“Thần linh hàng thế, điều này có thể sao? Á Đặc Tây đại lục gần ngàn năm nay cũng chưa xảy ra chuyện này bao giờ! Hơn nữa thần linh lại chọn trúng nước Tạp Lai nhỏ bé của chúng ta, chuyện như vậy lại càng không có tiền lệ, có vị thần linh nào khi hạ phàm lại không lựa chọn những quốc gia có lãnh thổ bát ngát, nhân khẩu đông đảo đâu chứ?”

“Đúng vậy a, ta đọc báo ngày hôm nay cũng cảm thấy vô cùng kì quái, nhưng là chuyện tình về thần linh, ai dám đem ra nói giỡn? Mã Đặc Sâm công tước mặc dù nắm giữ binh quyền nhưng ta cảm thấy hắn tuyệt đối không dám đem chuyện này ra hí lộng người khác đâu!”

“Kì quái nhất chính là vị thần linh Huyền Tiêu Thiên Tôn này lại chỉ định Á Lịch Khắc Tư làm quốc vương! Ở trong Bố Lai Ni Khắc gia tộc, Mã Đặc Sâm công tước quyền cao chức trọng, Tác Luân tướng quân đang lúc tráng niên, Duy Khắc Lai Ân thiếu gia thiên tư xuất chúng, lại có uy vọng rất cao, lấy bất cứ người nào đem so sánh với Á Lịch Khắc Tư mới mười lăm tuổi, cũng đều mạnh mẽ hơn rất nhiều a?”

“Hừ, những lời nói như vậy sau này đừng bao giờ nói ra, bất kể Huyền Tiêu Thiên Tôn là thật hay giả, việc chất vấn ý chỉ của thần linh như vậy cũng sẽ mang đại họa vào thân a!”

Ánh mắt và kiến thức của tầng lớp quý tộc, tất nhiên những người bình dân không thể so sánh bằng, bọn họ hiểu rất rõ việc một quốc gia được thần linh che chở sẽ có ý nghĩa như thế nào, đó chính là dấu hiệu của một quốc gia sắp quật khởi! Mà cái danh xưng Huyền Tiêu Thiên Tôn, nghe thôi cũng đã thấy bất đồng rất lớn với những thần linh khác, tỷ như trong ba đế quốc cường đại nhất của Á Đặc Tây đại lục, thì đế quốc Lạc Luân Tác thờ phụng Tài Quyết Thần Vương, đế quốc Áo Lai Phu thờ phụng Khải Lạp Thần Vương, đế quốc Phổ Đào thờ phụng Mê Huyễn Thần Vương. Những danh xưng của thần linh trong truyền thuyết đã trở thành thói quen, bây giờ nghe đến cái tên Huyền Tiêu Thiên Tôn, cảm giác dường như không được tự nhiên cho lắm.

Thương nghị hồi lâu, cũng không đưa ra được kết luận nào, cuối cùng có một quý tộc già mới hiến kế: “Hiện thời đang là lúc nhạy cảm, ta thấy chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên hãy quan sát thử Mã Đặc Sâm công tước rốt cuộc muốn làm gì rồi hãy tính.”