Chương 40: Khống Chế Dư Luận..



Vốn dựa theo kế hoạch ban đầu của Duy Khắc Lai Ân là trong trận quyết đấu sẽ tiêu diệt đám người Mục Thác bá tước trước, sau đó Á Lịch Khắc Tư sẽ tố cáo Mục Thác bá tước là gian tế của địch quốc phái tới. Trong khi đó người của Á Lịch Khắc Tư đã khống chế hậu cung, đợi đến khi Quốc vương bệ hạ hồi cung, sẽ tìm cách cản trở, hạ sát Quốc vương bệ hạ.

Chỉ là không ngờ Mục Thác bá tước lại mang theo một ma pháp quyển trục trên người, cho nên cơ duyên xảo hợp, hết thảy mọi chuyện đều đổ lên đầu của Mục Thác bá tước, hơn nữa mọi việc lại diễn ra trước mắt bao nhiêu người, cho dù Mục Thác có nhảy xuống Lạc Nhật hải cũng không rửa sạch được nỗi oan khuất!

Hiện tại Quốc vương bệ hạ đã chết, mệnh lệnh của Mã Đặc Sâm bá tước phát ra, khí thế hào hùng chính trực, bên dưới vô luận là quân đội hay vương cung cấm vệ đội, không dám bất tuân lệnh, lập tức phong tỏa cửa thành, niêm phong phủ đệ của Tác Lạp Địch công tước!

Tin Quốc vương bệ hạ bị Mục Thác bá tước dùng ma pháp quyển trục gϊếŧ chết tựa như mọc cánh, nhanh cuồng phong quét qua Tạp Lai quốc, tin tức bùng phát ra còn nhanh hơn ôn dịch.

Việc bắt phản nghịch cùng với việc phong tỏa thành Áo Khắc Lan, tự nhiên có các gia tướng đảm trách, đợi đến khi đám người Mã Đặc Sâm trở lại phủ công tước, việc đầu tiên hắn làm là hướng về phía Duy Khắc Lai Ân hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Duy Khắc Lai Ân mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng lại cười rất vui vẻ: “Chuyện phát triển so với dự tính của chúng ta tốt hơn nhiều! Quốc vương bệ hạ chết trong tay Mục Thác bá tước, chúng ta danh chánh ngôn thuận thay bệ hạ báo thù, Tác Lạp Địch công tước lại có quan hệ mật thiết với Mục Thác, lần này cũng không cách nào thoát tội. Quốc vương đã chết, gia tộc Tái Nhân cũng không còn bất kì uy hϊếp nào, như vậy việc chúng ta kế nhiệm vương vị cũng sẽ thuận lý thành chương.”

“Về phần chi tiết, chúng ta có hai điểm cần chú ý. Đầu tiên là lo trong nước, Quốc vương đột nhiên tử vong, quốc nội tất nhiên lòng người không yên, vì vậy ổn định dân tâm là nhiệm vụ trọng yếu nhất. Thứ hai là họa ngoại xâm, Cổ Tư Mông công quốc đối với Tạp Lai chúng ta vẫn luôn dõi mắt chằm chằm vào, sau lưng nhất định có chuẩn bị trước, bọn họ rất có thể thừa dịp Quốc vương đột nhiên qua đời, người dân trong nước không yên tâm mà phát động chiến tranh nơi biên giới!” Duy Khắc Lai Ân vừa nói đã chỉ ra hai điều bất lợi.

“Những điều này chính là lo lắng của gia gia, hiện tại chúng ta còn chưa biết rốt cuộc Cổ Tư Mông công quốc đã chuẩn bị đến mức độ nào rồi, nếu bọn họ hung mãnh tấn công, nhất định chúng ta không thể chống đỡ a! Việc chính yếu trong nước là bình ổn nhân tâm, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.” Mã Đặc Sâm lo lắng nói.

“Ha hả, điều này cháu đã sớm có đối sách rồi, đầu tiên chúng ta cần lập ra một tòa soạn báo, đem tất cả tiền căn hậu quả của chuyện này cặn kẽ viết ra một lần, để cho tất cả mọi người đều biết. Thứ hai, liền chuẩn bị mượn danh Huyền Tiêu Thiên Tôn xuất thế, nhanh chóng đem dân tâm đang xuống thấp chuyển sang trên người thần linh, cố hết sức đem sự ảnh hưởng của việc Quốc vương tử vong giảm xuống thấp nhất.” Tình huống bây giờ so với dự tính còn tốt hơn rất nhiều, tự nhiên không làm khó được Duy Khắc Lai Ân.

Bất quá Mã Đặc Sâm lại có chút không hiểu, hỏi ngược lại: “Tòa soạn báo là cái gì, có tác dụng gì a?”

Bất cứ người dân nào ở địa cầu cũng biết tòa soạn báo là gì, ở cái thế giới này thực ra cũng rất cần có báo chí, cho nên Duy Khắc Lai Ân liền giải thích cặn kẽ một lần.

Cuối cùng, Duy Khắc Lai Ân tổng kết: “Tòa soạn báo chính là có bộ dáng như vậy, thật ra nói đơn giản một chút chính là đem một vài chuyện mới mẻ ghi lại trên giấy, sau đó bán cho người khác. Tuy nhiên gia gia ngàn vạn lần không nên xem thường tòa soạn báo nho nhỏ này, mặc dù mở ra một tòa soạn báo không cần nhiều người lắm nhưng lại có thể hướng dẫn dư luận, thậm chí hướng dẫn suy nghĩ của dân chúng, đem nhận thức của mọi người hướng về đường lối phát triển của chúng ta. Thậm chí có thể nói, một tòa soạn báo hợp cách, công năng không thua một đội quân bách chiến tinh nhuệ.”

“Tòa soạn báo, tòa soạn báo…” Mã Đặc Sâm cúi đầu thì thầm mấy lần, tựa hồ cảm thấy Duy Khắc Lai Ân nói cũng có chút đạo lí, ít nhất là trong cục diện trước mắt, có tòa soạn báo thông tri một chút chuyện tình về Mục Thác bá tước và Quốc vương bệ hạ rất có lợi cho dân tâm. Tuy nhiên Duy Khắc Lai Ân nói một tòa soạn báo lại tương đương với một đội quân tinh nhuệ, Mã Đặc Sâm cần phải xem xét lại.

“Tốt, gia gia lập tức phân phó xuống, cho người lập tức chuẩn bị việc mở tòa soạn báo kia! Về chuyện tình Huyền Tiêu Thiên Tôn, không biết nên an bài như thế nào?” Trong nhất thời Mã Đặc Sâm dường như đã đánh mất đi sự thông minh tháo vát của mình, mọi chuyện đều muốn nghe qua ý kiến của Duy Khắc Lai Ân.

“Chuyện tình của Huyền Tiêu Thiên Tôn, có thể đợi sau khi tòa soạn báo được dựng lên rồi hãy bàn tiếp! Đối với việc Cổ Tư Mông công quốc có thể tiến công, cháu nghĩ lập tức phải điều hai nghìn quân tinh nhuệ trấn thủ thành Khoa Mỗ Lạc, với vị trí hiểm yếu của thành Khoa Mỗ Lạc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị thất thủ. Chỉ cần tranh thủ được nửa ngày thời gian, chúng ta đã có thế chạy tới thành Khoa Mỗ Lạc, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.” Duy Khắc Lai Ân đối với đạo binh pháp cũng có chút thành tựu, có thể nói mỗi người xuất thân từ Đạo gia, ai ai cũng là một đại hành gia về binh pháp!

“Như vậy e rằng không ổn đâu! Căn cứ hiểu biết của gia gia về Cổ Tư Mông công quốc, bọn họ lúc này không xuất binh thì thôi, một khi đã động binh thì nhất định là cho trọng binh đi đầu, mục đích chiến đấu một lần là xong! Thành Khoa Mỗ Lạc địa thế chật hẹp, một bên là Lạc Nhật hải, một bên là dãy núi Mễ Ni Á, là một vị trí quân sự dễ thủ khó công. Mười ba năm trước đây, chúng ta chính là dựa vào thành Khoa Mỗ Lạc, mới có thể chặn đứng được bước tiến của Cổ Tư Mông công quốc. Lần này bọn họ tiến công, nhất định sẽ không kéo dài thời gian chiến tranh, chắc chắn muốn một lần chiếm được thành Khoa Mỗ Lạc.” Nói đến chiến tranh, Mã Đặc Sâm có kinh nghiệm phong phú vô cùng, đây mới chính là điểm mạnh của lão.

Duy Khắc Lai Ân cười nói: “Gia gia nói cũng không sai, tuy nhiên lần này cháu chỉ cần hai nghìn binh tinh nhuệ là có một điều kiện, đó chính là phải có thủy tính tốt! Hơn nữa cháu sẽ dạy bọn họ một loại trận pháp đặc thù, tất cả trú binh của thành Khoa Mỗ Lạc đều phải gia tăng luyện tập, riêng hai nghìn quân tinh nhuệ còn phải luyện tập thêm một hạng mục nữa, đó chính là bơi lội.”

“Tạp Lai quốc ở sát bên biển Nhật Hải, trong quân đội có không ít các tướng sĩ biết bơi, yêu cầu này không hề khó khăn. Tuy nhiên mỗi chủng binh trận(NB: trận pháp dùng cho mỗi loại binh lính) cũng phải rèn luyện trong lâu dài mới được, mà hiện tại đã sắp sửa chiến tranh, bây giờ muốn diễn luyện trận mới, e rằng có chút không thích hợp?” Mã Đặc Sâm lập tức phản đối với ý kiến của Duy Khắc Lai Ân.

“Gia gia yên tâm, cháu để cho bọn họ diễn luyện trận pháp gọi là Lục Hoa Trận, trận này là do Huyền Tiêu Thiên Tôn chỉ dạy cho cháu, chỉ cần các tướng sĩ diễn luyện vài ngày là có thể thuần thục, không ảnh hưởng tí nào đến lực chiến đấu.” Duy Khắc Lai Ân lại mang thần linh ra vẽ da hổ.

Một chiêu này quả nhiên có tác dụng, Mã Đặc Sâm lập tức sáng mắt lên: “Chẳng lẽ thần linh truyền xuống thần trận? Việc đó tự nhiên không còn vấn đề gì nữa rồi, cháu nói như thế nào thì cứ làm như thế đó!”

Duy Khắc Lai Ân vẫn im lặng, Lục Hoa Trận chẳng qua do Lý Tĩnh của Đường triều tổng hợp từ hơn trăm loại binh pháp, sáng chế thành một loại binh trận, tuyệt đối không hơn được cái gọi là thần trận. Tuy nhiên Mã Đặc Sâm đã cho là như vậy rồi, hắn cũng không có giải thích, cứ để cho bọn họ hiểu lầm đi.

“Duy Khắc Lai Ân, thành Áo Khắc Lan có các ngươi ở chỗ này là tốt rồi, không bằng để thúc đem hai ngàn quân tinh nhuệ đi, ngươi thấy như thế nào? Phái người khác đi, thúc thấy không yên tâm chút nào.” Tác Luân lúc này lòng như lửa đốt, người này bình thường tính cách thô lỗ, hơn nữa lại thích mang binh đánh giặc, bây giờ nghe nói có thần trận xuất hiện, hắn tự nhiên thấy ngứa ngáy trong lòng, chỉ hận không tìm được người để thao luyện ngay lập tức.

“Để cho Tác Luân đi cũng tốt, chúng ta có thể yên tâm nhiều hơn một chút.” Mã Đặc Sâm cũng gật đầu đồng ý nói.