Tắc La bị Duy Khắc Lai Ân mê hoặc, cho là Mục Thác thật sự đầu nhập Tạp Lai quốc, vì muốn mượn sức gia tộc Bố Lai Ni Khắc tiêu diệt cái tai họa này nên hắn đem toàn bộ những gì mình biết nói cả ra.
Nguyên danh ban đầu của Mục Thác là Mạc Địch Ni, bởi vì ở cố quốc lỡ tay gϊếŧ nhầm một vị quý tộc, đành phải chạy trốn dọc theo biên giới Á Đặc Tây đại lục đi tới Cổ Tư Mông công quốc, hơn nữa còn đầu phục Tháp Nặc Địch đại công tước. Về sau không biết cũng không biết là ai đề ra chủ ý, để cho Mạc Địch Ni đến nằm vùng tại Tạp Lai quốc, từ từ nắm giữ binh quyền, sau đó phối hợp với Tháp Nặc Địch đại công tước nhất cử chiếm lấy Tạp Lai quốc.
Tuy rằng quá trình này phải tốn rất nhiều thời gian, nhưng mà Mạc Địch Ni bằng vào thực lực của mình, ở trong chiến tranh tích lũy không ít quân công, lại được Mã Đặc Sâm công tước dốc sức tiến cử, mới thuận lợi được phong tước vị bá tước. Phong hào quý tộc này có phần ngoài dự đoán của Tháp Nặc Địch đại công tước, vốn kế hoạch ban đầu của bọn họ chỉ là chờ Mạc Địch Ni ở trong chiến tranh biểu hiện xuất sắc, nắm giữ đầy đủ binh quyền. Có điều chức vị này càng làm cho Tháp Nặc Địch đại công tước hiểu rõ sự coi trọng của Tạp Lai quốc với Mạc Địch Ni!
Trong cuộc chiến tranh cách đây mười ba năm, Tháp Nặc Địch đại công tước cũng tổn thất thảm trọng, bất quá hắn đã thành công làm suy yếu thực lực Tạp Lai quốc trên phạm vi lớn, thiếu chút nữa là tiêu diệt được gia tộc Bố Lai Ni Khắc! Kể từ đó, cả nhà hổ tướng của Mục Thác bá tước liền hiển lộ ra tài năng vượt trội, nắm vững binh quyền khiến người ta thèm muốn.
Đáng lẽ sự tình phát triển đến đây, thì Mạc Địch Ni đã hoàn thành viên mãn nhiệm vụ Tháp Nặc Địch đại công tước phân phó, thế nhưng có được kết quả to lớn ấy, Tháp Nặc Địch đại công tước lại muốn tiến thêm bước nữa, hắn đánh ánh mắt vào vị trí nguyên soái của Tạp Lai quốc. Chỉ cần Mạc Địch Ni tiếp quản chức vụ nguyên soái, vậy thì không cần tốn một binh một tốt cũng có thể bình định Tạp Lai quốc!
Cho nên Mặc Địch Ni ngầm tiếp xúc với Tác Lạp Địch công tước, không nghĩ tới thật sự lôi kéo được hắn lên cùng thuyền với mình! Có Tác Lạp Địch công tước ủng hộ, tất cả mọi người đều cảm thấy việc Mạc Địch Ni đoạt chức vị nguyên soái không phải là việc khó. Chính vì thế mới có chuyện Mục Thác bá tước khıêυ khí©h trong bữa tiệc sinh nhật của Duy Khắc Lai Ân.
Tắc La đem lai lịch của Mục Thác, cùng với những mưu kế bọn họ vạch ra trong những lần gặp gỡ mấy năm gần đây, thậm chí cả nơi Mục Thác bá tước dấu diếm thư tín và tín vật quan trọng, đều kể ra cặn kẽ, sợ bỏ sót cái gì đó.
Bên cạnh sớm có người ghi chép hết thảy những lời hắn nói, đợi hắn nói xong, Duy Khắc Lai Ân hỏi: “Còn gì nữa không?”
Tắc La cúi đầu suy nghĩ vài giây, sau đó lắc đầu đáp: “Không có, tất cả những điều ta biết đều nói cho ngươi cả rồi.”
“Ân, tốt.” Duy Khắc Lai Ân gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Có những chứng cứ này, các ngươi hẳn là có khả năng lật đổ tên súc sinh Mạc Địch Ni kia chứ?” Tắc La ngẩng đầu,ánh mắt nhìn về phía Duy Khắc Lai Ân mang theo vài phần hy vọng.
“Ngươi cứ yên tâm, có nhiều chứng cứ xác thực như vậy, Mạc Địch Ni dù có bệ hạ che chở cũng khó thoát khỏi cái chết!” Duy Khắc Lai Ân quay lưng đi, cố nén không để cho mình bật cười.
Vừa rồi hắn chỉ thuận miệng thêu dệt một lời nói dối để thử dò xét, không ngờ Tắc La lại tin là thật, khai ra tất cả. Ban nãy nghe Tắc La nghiêm túc ‘cung khai’, trong lòng Duy Khắc Lai Ân suýt chút nữa bật cười, sợ hắn nhìn ra điều bất bình thường mới cố nén, lúc này thì không cần thiết nữa.
“A, ha ha ha ha -----” Tác Luân ở bên kia thấy bộ dáng buồn cười của Duy Khắc Lai Ân, lập tức ôm bụng cười phá lên, ngón tay co quắp chỉ vào Duy Khắc Lai Ân.
Có Tác Luân dẫn đầu, Mã Đặc Sâm cũng không nhịn được nữa, nhất thời “hống” một tiếng, rồi mọi người đều bật cười theo.
Chứng kiến tình hình quỷ dị này, Tác Luân rút cục cảm thấy không đúng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, run rẩy hỏi: “Các ngươi ----- cười cái gì?”
“Cười, cười cái gì…” Tác Luân cười thở không ra hơi, đi tới trước mặt Tắc La, vỗ vỗ thân thể đầy máu đen của hắn: “Chúng ta cười ngươi quá đần! Ha ha ha, không phải loại đần bình thường a!”
Một trận cảm giác không tốt từ trong lòng dâng lên, nhưng mà Tắc La không dám tin vào suy đoán của mình, thanh âm trở nên run rẩy: “Ta, ta đần ở chỗ nào?”
Tác Luân miễn cưỡng duy trì hô hấp của mình vững vàng, khuôn mặt không thể nào dẹp đi nụ cười mỉa mai: “Ta cho ngươi biết, trận quyết đấu sáng hôm nay, Tát Duy đã bị Duy Khắc Lai Ân gϊếŧ chết. Thật ra Mạc Địch Ni căn bản không hề phản bội ngươi, chỉ là chúng ta vô tình phát hiện hành tung lén lút của ngươi, mới giăng bẫy bắt ngươi, không nghĩ tới ngươi lại khai hết tất cả! Giờ thì tốt rồi, tên Mạc Địch Ni kia chết là cái chắc, kế hoạch các ngươi dày công chuẩn bị gần hai mươi năm cũng thất bại, ngươi nói chúng ta có nên cười cho đã không? Oa ha ha ha ha -----.”
Nghe Tác Luân nói, cùng với nụ cười chế nhạo ở trên môi, máu toàn thân Tắc La không nhịn được mà bốc lên đầu, nhất thời khuôn mặt căng lên thành màu tím, điên cuồng la hét: “Không thể nào, các ngươi gạt ta, nhất định là Mạc Địch Ni phản bội Tháp Nặc Địch đại công tước, mới rồi là các ngươi gạt ta!”
Lúc này Mã Đặc Sâm cười nhẹ: “Trên thực tế, Mạc Địch Ni không hề phản bội Tháp Nặc Địch đại công tước, ngược lại người nói tất cả kế hoạch của Tháp Nặc Địch đại công tước cho chúng ta biết như ngươi mới chính là kẻ phản bội.”
“Ngươi, các ngươi -----” Hơi thở của Tắc La như bị chặn lại ở ngực, đến mức đầu cũng to ra một vòng.
Đột nhiên đầu Tắc La mạnh mẽ ngẩng lên, “phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi lớn bắn thẳng vào trần nhà giam được làm bằng đá, không ngờ lại xuyên thủng được vài phân. Huyết tinh bắn tung tóe, cả căn phòng tràn ngập một tầng huyết vụ.
Không một ai nghĩ tới việc sẽ xảy ra biến cố như vậy, tất cả đều bị huyết vụ dính vào người, còn Tắc La sau khi phun ra một búng máu thì đầu nghiêng sang một bên, thân thể mềm nhũn rũ xuống.
Mọi người vội vàng khu động đấu khí, đem huyết vụ phiêu tán bốn phía đẩy xuống dưới đất, Tác Luân ở gần nhất liền chạy tới nâng cằm Tắc La lên, thanh âm kinh ngạc của hắn phát ra: “Di, hắn chết rồi, chết vì tức sao?”
“Cái gì, chết rồi à?” Mã Đặc Sâm cảm thấy ngạc nhiên, đi tới trước xem xét, sau đó không khỏi quay đầu lại nhìn Duy Khắc Lai Ân bằng ánh mắt kỳ quái: “Đúng là bị chọc tức mà chết! Từ trước tới giờ ta cũng chỉ nghe người khác kể rằng từng có người bị chọc tức mà chết, nhưng chưa từng gặp qua, hôm nay quả là đã được mở rộng tầm mắt, thì ra con người còn có một kiểu chết khác a!” (DG: Còn nhiều kiểu lắm, chỉ tại lão này không biết thôi – có chém 1 tí…)
Bọn gia tướng cũng khó tin vào tai mình, hấp tấp xông tới, một bên nhìn thi thể Tắc La, một bên nhìn Duy Khắc Lai Ân, trong đầu mọi người đều toát ra ý niệm: “Đại thiếu gia quả là không đơn giản a! Chính diện quyết đấu có thể tiêu diệt tam cấp đại kiếm sư, tùy tiện nói mấy câu là có khả năng làm cho một người tức quá mà chết, đây là dạng cảnh giới gì a!”
Thấy ánh mắt bọn họ lộ vẻ kỳ quái, Duy Khắc Lai Ân tự nhiên hiểu bọn họ đang liên tưởng tới cái gì, trong lòng buồn bực: “Ai, bất quá ta chỉ tùy tiện lừa gạt hắn, tranh thủ dò xét một vài tin tình báo mà thôi, ai biết được hắn sức chịu đựng của hắn kém như thế chứ, thoáng cái đã chết rồi!”
Có điều chiếm được tin tức tình báo cặn kẽ về Mục Thác bá tước, đối với kế hoạch mười ngày sau có lợi ích rất lớn, đến lúc đó hành động của bản thân cũng thuận lợi hơn vài phần.
Duy Khắc Lai Ân cố ý dặn dò những gia tướng biết chuyện tình của Mục Thác không được để lộ ra ngoài, tiếp đó mọi người đều đi tẩy sạch những vết máu đen dính trên thân.