Chương 3: Ma Pháp Sư Không Biết Ma Pháp.



Tuy rằng bụng đói lả, Duy Khắc Lai Ân vẫn đến hoa viên chậm rãi đánh một bài quyền, cho đến khi khí huyết toàn thân đều được thông suốt mới trở về dùng điểm tâm.

Hai canh giờ sau, cuối cùng Duy Khắc Lai Ân cũng từ trong bể tắm đi ra, đồng thời thay một bộ y phục mới.

Vừa mới mở cửa ra, hắn đã thấy quản gia Phúc Đặc đang cung kính đứng ở cửa, Duy Khắc Lai Ân vội vã chào hỏi: “Phúc bá, người tìm ta có việc gì à.”

“Duy Khắc Lai Ân thiếu gia, lão gia bảo ta tới nói với ngài là lão gia có việc muốn tìm ngài.” Phúc Đặc vẫn duy trì thân phận quản gia, kiêm tốn mỉm cười, bình thản nói.

“A, gia gia tìm ta à? Vậy thì chúng ta đi thôi.” Vừa nói, Duy Khắc Lai Ân đã ra hiệu cho Phúc Đặc dẫn đường.

“Duy Khắc Lai Ân thiếu gia, lần này ngài bế quan khí chất trên người khác trước nhiều quá! Tuy rằng Tạp Lai chỉ là một tiểu quốc gia, thế nhưng lão nô đi theo lão gia nhiều năm, gặp qua không ít người, vậy mà vẫn chưa gặp được ai có khí chất như thiếu gia a. Khí chất trên người thiếu gia tựa hồ giống như một ma pháp sư có cảnh giới cao thâm, lại có chút giống như một vị quý tộc quyền thế thâm tàng bất lộ, xem ra thiếu gia sau này nhất định trở thành một ma pháp sư vĩ đại, còn có thể kế thừa hoàn mỹ tước vị của lão gia nữa!” Vừa đi cùng nhau, Phúc Đặc vừa mở miệng đánh giá và khích lệ Duy Khắc Lai Ân.

“Ha ha, Phúc bá khen như vậy làm ta cảm thấy xấu hổ. Có Phúc bá ủng hộ sau lưng, ta nhất định sẽ trở thành ma pháp sư có thành tựu cao nhất của Tạp Lai quốc, đồng thời đem gia tộc Bố Lai Ni Khắc tới mức độ huy hoàng mới!” Duy Khắc Lai Ân mỉm cười hồi đáp.

Vừa nghe được lời này, Phúc Đặc cảm động đến nỗi thiếu chút nữa là bật khóc.

Đưa tay lau lau khóe mắt có chút ẩm ướt, thanh âm Phúc Đặc có chút nghẹn ngào: “Lão gia mà nghe được những lời này của thiếu gia, ngài nhất định là vô cùng cao hứng! Bố Lai Ni Khắc gia tộc vì quốc gia, chính là trả giá bằng vô số máu tươi cùng mạng sống a, suýt chút nữa ngay cả mạch truyền thừa cũng bị chặt đứt! May mà bây giờ còn có thiếu gia, tất cả mọi thứ cũng đều khá hơn rồi, gia tộc Bố Lai Ni Khắc chắc chắn sẽ khôi phục lại vinh quang trước kia! Thiếu gia không biết được đâu, mỗi khi ta thấy lão gia xem bức họa trong thư phòng, trong lòng ta khổ sở biết bao, hiện tại tất cả hy vọng của lão gia cũng đều phó thác trên người thiếu gia.”

Nghe Phúc Đặc nói liên miên, Duy Khắc Lai Ân không hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, ngược lại trên mặt trước sau luôn mỉm cười còn không thì gật đầu đáp lại.

Tuy rằng chỉ là một quản gia, thế nhưng Phúc Đặc đã đi cùng lịch sử của gia tộc, có thể đếm ngược dòng thời gian từ lúc gia tộc Bố Lai Ni Khắc mới thành lập, cảm tình đối với gia tộc của Phúc Đặc tuyệt đối không ít hơn so với vị đại thiếu gia là hắn. Thậm chí, có thể nói rằng do ký ức của Huyền Tiêu năm đó, Duy Khắc Lai Ân đối với thế giới này vẫn còn ôm thái độ chơi đùa, cảm tình nhất định của hắn với gia tộc không thể nào bằng vị quản gia trước mặt này.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã đi đến trước thư phòng, Phúc Đặc lại dùng ống tay áo thấm lên khóe mắt ẩm ướt, áy náy nói: “Xin thiếu gia đừng trách, người đã già bao giờ cũng nhiều lời cả, nếu như lão nô có nói gì làm ngài mất hứng, thiếu gia ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

“Phúc bá nói gì vậy chứ, có người thỉnh thoảng nhắc nhở, ta mới có thể khắc sâu những chiến tích gia tộc đã từng đạt được mà cố gắng.” Duy Khắc Lai Ân cười trả lời.

Trước mặt người ngoài, Phúc Đặc luôn luôn là một vị quản gia cẩn thận tỉ mỉ, trung thành và tận tâm. Chỉ có nói đến gia tộc Bố Lai Ni Khắc , mới có thể khiến cho người ta ý thức được hắn cũng chỉ là một lão nhân bình thường.

“Thiếu gia nói như vậy, là quá đề cao lão nô rồi. Lão gia vẫn đang chờ ở bên trong, lão nô còn phải đi lo việc của mình, không quấy rầy thiếu gia nữa!” Phúc Đặc vừa nói, vừa khom người lui xuống.

“Bang, bang, bang.” Duy Khắc Lai Ân tiến lên gõ cửa, bên trong liền truyền ra một âm thanh già nua: “Vào đi.”

Đẩy cửa đi vào, nhẹ nhàng bước tới, Duy Khắc Lai Ân mới lên tiếng: “Gia gia, người tìm con à.”

Khuôn mặt cương nghị mà tang thương, đầu đã lốm đốm bạc, đôi mắt lóe lên tinh quang, đây chính là tộc trưởng hiện nay của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, Mã Đặc Sâm công tước.

Tuy năm nay đã sáu mươi tám tuổi, thế nhưng thân thể cao to cường tráng đã nói lên thân phận quân nhân của ông, cùng với thực lực bát cấp đại kiếm sư, ông đã nắm giữ vị trí đệ nhất cao thủ của Tạp Lai quốc trong nhiều năm.

Đáng ra cũng nên nhắc tới đệ nhị cao thủ của Tạp Lai quốc Tác Luân-Bố Lai Ni Khắc, người có thực lực bát cấp đại kiếm sư. Theo tên của hắn là có thể nhìn ra được đó là thành viên của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, là thúc thúc của Duy Khắc Lai Ân.

“Duy Khắc Lai Ân, cháu đến rồi à.” Thấy cháu của mình đi vào, biểu tình trên mặt Mã Đặc Sâm công tước nhu hòa đi vài phần, mang theo tiếu ý hòa nhã.

Trái ngược vẻ thiết huyết hằng ngày của Mã Đặc Sâm nguyên soái, trên mặt tuy chỉ lộ ra được một chút nhu hòa nhưng cũng đã là vô cùng hiếm thấy.

Kiếp trước ở trên địa cầu đã sống ba trăm sáu mươi lăm năm, so sánh tuổi tác linh hồn, Duy Khắc Lai Ân cũng đủ làm tổ gia gia của Mã Đặc Sâm, chẳng qua đây chỉ là cách xưng hô, hắn cũng không thèm để ý. Hơn nữa, mấy năm nay người gia gia này đích thực đã làm cho hắn cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, đây là điều mà kiếp trước khi bắt đầu tu đạo lúc năm tuổi Huyền Tiêu chưa từng được trải qua. Trên một mức độ nào đó, Huyền Tiêu vẫn muốn hưởng thụ một chút nhân tình này.

Hướng về Mã Đặc Sâm công tước nở nụ cười, sau đó Duy Khắc Lai Ân đi tới bức tường trước thư phòng, yên lặng nhìn ngắm bức họa trên tường một lát, lúc này mới ngồi xuống trước mặt Mã Đặc Sâm: “Gia gia lần này tìm con có việc gì không ạ?”

Trông thấy Duy Khắc Lai Ân, trong lòng Mã Đặc Sâm cũng không biết đang mang tư vị gì.

Chỉ bằng vào tư chất tu luyện, thiên phú của Duy Khắc Lai Ân chính là cao nhất trong gia tộc Bố Lai Ni Khắc từ trước tới giờ! Tuy rằng Duy Khắc Lai Ân không muốn tu luyện đấu khí gia truyền ‘Hổ Khiếu Quyết’ mà là một lòng nghiên cứu ma pháp, tuy nhiên tiến bộ trên phương diện ma pháp cũng làm cho Mã Đặc Sâm hết sức vui mừng. Trọng yếu nhất là, Duy Khắc Lai Ân cũng không bởi vì nghiên cứu ma pháp mà trở nên cố chấp bảo thủ như những ma pháp sư từ xa xưa, hắn có tất cả những ưu điểm cùng phẩm chất của một vị quý tộc.

À, nếu như nói khuyết điểm của hắn, đó chính là Duy Khắc Lai Ân không có giác ngộ chút nào đối với quyền lực quý tộc, cho dù gặp phải bất cứ tôi tớ nào trong gia tộc, hắn đều mỉm cười đối đãi hòa nhã. Bởi vậy, bất kì ai trong thành Áo Khắc Lan đều biết gia tộc Bố Lai Ni Khắc có một vị quý tộc tốt nhất trên đại lục. Nếu như chuyện này xuất hiện ở bất kỳ gia tộc nào khác, sợ rằng Mã Đặc Sâm cũng chỉ để cho Duy Khắc Lai Ân chú ý một chút lễ nghi quý tộc là được. Nhưng mà Mã Đặc Sâm biết, ở trên chiến trường người cần phải coi trọng nhất, đó chính là những binh sĩ bình thường nhất, chỉ có nguyên soái thu được sự ủng hộ của binh sĩ mới được xem là một nguyên soái chân chính.

Đó là lý do vì sao hành động này gây tổn hại đến hình tượng quý tộc cao quý, mà dưới nhãn lực của Mã Đặc Sâm thì Duy Khắc Lai Ân là người gia tộc Bố Lai Ni Khắc có phẩm chất tốt nhất. Mã Đặc Sâm không chút nghi ngờ rằng nếu như có một ngày thành Áo Khắc Lan bị đánh chiếm, chỉ cần Duy Khắc Lai Ân ra lệnh một tiếng, cho dù là thị nữ bình thường nhát gan nhất phủ công tước, cũng dám cầm đao tiến lên phía trước.

Nhớ tới thị nữ, khóe miệng Mã Đặc Sâm không kìm được mà nở nụ cười. Hắn thật ra cũng biết, toàn bộ thị nữ trong phủ vừa thấy Duy Khắc Lai Ân đều đỏ mặt. Mà như Duy Khắc Lai Ân trẻ tuổi lại càng ưu tú kinh người như vậy, nếu như hắn xuất thân trong gia tộc khác, mà Mã Đặc Sâm có tôn nữ sẽ tìm mọi biện pháp đem tôn nữ của mình gả cho Duy Khắc Lai Ân.

Duy Khắc Lai Ân không muốn tu luyện ‘Hổ Khiếu Quyết’, ngược lại đối với ma pháp đặc biệt cảm thấy hứng thú. Mặc dù nhiều năm qua…, hắn vẫn không thể xuất ra một ma pháp nào, thế nhưng trong lòng Mã Đặc Sâm luôn tin tưởng rằng thiên phú tu luyện ma pháp của Duy Khắc Lai Ân vô cùng cao.