Mục Thác bá tước lặng lẽ trở lại phủ của mình, sau đó liền đi vào một mật thất.
“Mạc Địch Ni, mọi chuyện tiến triển như thế nào?” Từ trong mật thất truyền đến một thanh âm trầm ổn.
Mục Thác vội vàng khom lưng mỉm cười, nói với vẻ hết sức cung kính: “Hết thảy đều thuận lợi, Tác Lạp Địch đã đáp ứng nói giúp chúng ta trước mặt bệ hạ sau khi tiêu diệt gia tộc Bố Lai Ni Khắc, đến lúc ta nắm giữ được nguyên soái lệnh thì Tạp Lai quốc coi như đã nằm trong tay của chúng ta rồi!”
“Mạc Địch Ni, hãy chú ý cách xưng hô của ngươi, người mà ngươi thần phục là Tháp Nặc Địch đại công tước, mà không phải là tên bệ hạ chó má kia!” Âm thanh trầm ổn bỗng trở nên lạnh lẽo.
Mục Thác hoảng sợ, lập tức cười nói: “Tắc La đại nhân bớt giận, mấy mươi năm nay ta giả làm nội gián nên không dám có chút sơ hở, mới rồi chỉ là thuận miệng gọi ra, lòng trung thành của ta đối với Tháp Nặc Địch đại công tước tuyệt đối cao hơn tính mạng của bản thân!”
“Ân, điểm này ta vẫn tin tưởng ở ngươi. Yên tâm đi, khi chiếm lĩnh được Tạp Lai quốc, đại công tước chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi cứ chờ mà tiếp nhận một nửa lãnh thổ Tạp Lai quốc đi, đại công tước không nuốt lời đâu.” Giọng nói của Tắc La đại nhân tiếp tục vang lên.
“Đa tạ Tắc La đại nhân!” Sắc mặt Mục Thác đầy vẻ vui mừng.
Tắc La đứng lên khoát tay nói: “Chúng ta đều là người tâm phúc của Tháp Nặc Địch đại công tước, không cần khách khí như vậy. Chuyện ở đây ngươi cứ theo kế hoạch mà hành động, bây giờ ta phải trở về Cô Tư Mông hồi báo tiến triển cho ngài biết, đồng thời cũng phải chuẩn bị một chút. Khi nãy ngươi trở về có chú ý tình hình phòng thủ của thành Áo Khắc Lan không?”
“Vừa nãy ta cố ý đi xem xét một chút, bắc môn là do một gia tướng thành viên của gia tộc Bố Lai Ni Khắc canh gác, phòng vệ nghiêm mật. Tây môn phòng bị tương đối lơi lỏng, lấy thực lực của đại nhân hẳn là có thể dễ dàng đi ra ngoài.” Mục Thác vội vàng trả lời.
“Tốt, vậy ta về Cổ Tư Mông công quốc chờ tin vui của ngươi, lần này bất kể thế nào cũng phải thôn tính Tạp Lai quốc!” Tắc La nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mục Thác.
“Xin đại nhân yên tâm, nhất định ta sẽ không để cho ngài thất vọng!” Mục Thác bá tước tràn đầy tự tin, hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy không phải để chờ một ngày này sao?
Lại nói ở bên kia Duy Khắc Lai Ân đang tu luyện ‘Đạo Nguyên Tâm Kinh’, hắn phát giác tốc độ tu luyện của mình so với kiếp trước nhanh hơn không ít, mơ hồ có dấu hiệu đột phá luyện khí hậu kỳ. Xem ra mười bảy năm nay không chỉ đem cơ thể cải tạo hoàn mỹ, mà còn lưu lại không ít chân nguyên dư thừa, cho nên trong thời gian ngắn hắn đã củng cố vững chắc cảnh giới luyện khí trung kỳ.
Lúc tu luyện thì không thể phân tâm, nhưng là ở kiếp trước Duy Khắc Lai Ân có tu vị tuyệt đỉnh, hiện giờ trọng tu lại càng dễ dàng như ăn cháo, vì vậy một bên tu luyện một bên chú ý âm thanh trong thiết thính phù cũng vô cùng thoải mái.
Duy Khắc Lai Ân vốn cho là tối nay có lẽ không còn tin tức gì đáng phải lưu tâm, thế nhưng nghe thấy Mục Thác bá tước và tên gọi là Tắc La nói chuyện với nhau, trong lòng hắn không khỏi cả kinh.
“Chẳng lẽ Mục Thác bá tước là gian tế do Tháp Nặc Địch đại công tước phái tới? Mạc Địch Ni mới là tên thật của Mục Thác sao? Năm đó có người đã hoài nghi chuyện Mục Thác tới Tạp Lai quốc tị nạn, lấy thực lực phụ tử bọn họ, cho dù đi đến bất kỳ nước nào của Cổ Tư Mông đều có thể đạt được địa vị không thấp, nguyên lai hắn do Tháp Nặc Địch đại công tước phái tới nằm vùng! Hắc hắc, chuyện này càng lúc càng thú vị rồi, coi bộ lại có thêm lý do để gia tộc Bố Lai Ni Khắc tạo phản rồi.” Nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, Duy Khắc Lai Ân vội vàng kết thúc tu luyện, đi tìm Mã Đặc Sâm công tước.
“Cái gì, Mục Thác là gián điệp do Tháp Nặc Địch đại công tước sắp xếp mấy chục năm sao?” Nghe được tin tức kia, khuôn mặt Mã Đặc Sâm vô cùng khϊếp sợ, phải biết rằng ban đầu bởi vì hắn toàn lực ủng hộ, Mục Thác mới có cơ hội dùng quân công đổi lấy địa vị bá tước. Lúc trước Mã Đặc Sâm chính là nhìn trúng giá trị của Mục Thác trong chiến tranh, lại không nghĩ rằng hắn là nội gian do địch quốc cài vào!
“Gia gia, hiện tại tên Tắc La kia đang muốn trở về Cổ Tư Mông công quốc, chuẩn bị cùng Mục Thác trong ứng ngoài hợp, nhất cử tiêu diệt Tạp Lai quốc! Chúng ta lập tức dẫn người ra khỏi thành, cần phải bắt Tắc La lại, sau đó tìm được chứng cứ từ trên người hắn thì đến khi chúng ta hành động có thể danh chính ngôn thuận rồi!” Duy Khắc Lai Ân lập tức nhắc nhở.
“Tốt, lần này gia gia và Tác Luân thúc thúc của cháu tự mình mang gia tướng tâm phúc đuổi theo, ở trên địa bàn của chúng ta hắn tuyệt đối không thể nào trốn thoát được đâu!” Mã Đặc Sâm cũng biết việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng ra quyết định.
“Cháu cũng đi nữa, vạn nhất hắn sử dụng hoa chiêu gì, nói không chừng cháu còn có thể nghĩ ra đối sách.” Duy Khắc Lai Ân đang rảnh rỗi, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua hảo sự bắt giặc trong đêm như thế này.
Đầu tiên ra lệnh cho Tác Luân chạy đến bắc môn trước, để cho gia tướng ở bắc môn lặng lẽ mở cửa thành mà không kinh động những người khác, còn Mã Đặc Sâm mau chóng tìm tới mười gia tướng tâm phúc có thực lực mạnh nhất, đoàn người lập tức chạy tới bắc môn.
Khi đến bắc môn, Tác Luân đã đợi ở đó tiếp ứng, cho nên mọi người xuất thành mà thần không biết quỷ không hay, hướng về phía tây môn truy đuổi Tắc La.
Tại thời điểm nghe được Tắc La chuẩn bị ra khỏi thành, đồng thời Duy Khắc Lai Ân ở bên này đã bắt đầu chuẩn bị, bất quá Tắc La dù sao cũng muốn lén lút đi ra ngoài, vì vậy liền trì hoãn một ít thời gian. Đám người Duy Khắc Lai Ân mai phục ở phụ cận cửa thành phía tây gần nửa tiếng, mới thấy một bóng đen từ một chỗ bí ẩn trên thành tường nhảy xuống.
“Chi chi, chi chi.” Mã Đặc Sâm lấy ra một cái còi đặc chế bỏ vào trong miệng thổi nhè nhẹ, âm thanh truyền ra giống như là sâu gọi nhau, tức thì ở những khu vực xung quanh cũng truyền đến thanh âm tương tự.
Bởi vì không biết Tắc La sẽ chọn địa phương nào để ra khỏi thành, nên đoàn người Duy Khắc Lai Ân đã sớm tản ra, giám thị cả tường thành phía tây, loại tín hiệu canh gác này chính là âm thanh cảnh báo tập hợp đội ngũ khi phát hiện mục tiêu.
Có khả năng đi theo Mã Đặc Sâm tham gia hành động lần này đều là những lão binh dày dạn, thân kinh bách chiến(trải qua trăm trận), do đó không cần Mã Đặc Sâm hạ lệnh, nghe được tiếng còi liền giăng ra thiên la địa võng, mơ hồ bao vây Tắc La lại.
Tắc La xui xẻo còn không biết hành tung của mình đã bị bại lộ, còn cẩn thận trốn đông trốn tây, một đường chỉ chọn những chỗ vắng vẻ mà đi.
Chỉ vì Tắc La sợ bại lộ hành tung, nên đặc biệt tìm những nơi vắng vẻ để trở về, nhưng hắn không biết điều này càng làm cho Mã Đặc Sâm dễ dàng bày ra cạm bẫy để bắt hắn.
Đợi đến cách đủ xa thành Áo Khắc Lan, tin chắc rằng động thủ ở chỗ này thì không bị người trong thành phát giác ra, Mã Đặc Sâm không chần chừ nữa, gầm nhẹ một tiếng: “Động thủ!”
Nhận được mệnh lệnh, bọn gia tướng sớm đã tích súc lực đầy đủ liền xông lên một loạt.
Đáng thương cho Tắc La, nghe được thanh âm của Mã Đặc Sâm hắn mới cảm giác không ổn, đã thấy mười đại hán vạm vỡ bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư không. Còn chưa kịp xuất thủ chống cự đã bị người ta đánh cho hôn mê bất tỉnh, giống như bao tải ngã vật ra đất.
“Nguyên soái, tên kia đã bị trói lại, kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Thu thập xong Tắc La, ngay tức thì có một người chạy tới hồi báo.
Mã Đặc Sâm quay đầu nhìn Duy Khắc Lai Ân, hiển nhiên là muốn nghe ý kiến của hắn.
“Trước tiên đem người này mang về đã, chuyện tối nay không một ai được phép để lộ ra ngoài! Các ngươi tra hỏi một chút, xem thử hắn đến Tạp Lai quốc đến tột cùng là có mưu đồ gì, chờ sau khi cuộc chiến giữa ta và Tát Duy kết thúc thì lại đến xem hắn như thế nào.” Duy Khắc Lai Ân phân phó.
Đoàn người lại trở về phủ công tước mà thần không biết quỷ không hay, rút cục một đêm này tất cả đều vô sự.