Chương 21: Mượn Sức Chiến Hữu.(thượng)



Nhất cử nhất động của các quý tộc, thông thường có thể tác động đến phản ứng của bình dân, nhất là khi chuyện đã xảy ra ở gia tộc Bố Lai Ni Khắc, càng có thể làm cho bọn họ hứng thú. Lần này Duy Khắc Lai Ân tổ chức yến hội sinh nhật, tự nhiên trở thành đối tượng chú ý của bọn họ.

Dường như khi bữa tiệc vừa tàn, tin tức nhanh chóng được xác nhận, mọi người liền bí mật thảo luận.

“Biết gì không, hôm nay sinh nhật Duy Khắc Lai Ân thiếu gia, ngay cả quốc vương bệ hạ cũng tự mình tới tham dự!”

“Bố Lai Ni Khắc gia tộc thật có mặt mũi, những gia tộc khác còn không có phô trương như vậy! Có điều ta nghe nói, những lão quý tộc kia, lúc ra khỏi cửa, sắc mặt không được tốt lắm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“A, phải không? Vừa lúc ta có người thân làm thị nữ ở phủ công tước (Người Biên: đại di mụ hắn công công tiểu di tử ngoại tôn nữ - đoạn này dịch ra lung tung nên mạn phép thay đổi một chút .T_____T), chắc phải đi hỏi thăm một chút xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm.

Khách quý trong bữa tiệc, đều là những người có thân phận và địa vị, hơn nữa trong bữa tiệc, đa phần là những việc liên quan tới hai đại thế tập công tước cùng quốc vương bệ hạ, bọn họ sau khi ra ngoài cũng không dám nói lung tung. Nhưng mà dưới sự phân phó của Duy Khắc Lai Ân, Á Lịch Khắc Tư hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, chỉ trong chốc lát, những tin tức này được ngươi hầu của phủ công tước truyền bá, nhanh chóng lưu truyền ra khắp ngõ trên xóm dưới.

“Cái gì, Mục Thác bá tước lại cả gan dám nói xấu gia tộc Bố Lai Ni Khắc, hơn nữa còn làm trò ngay trước mặt quốc vương bệ hạ? Tin tức này ngươi nghe từ đâu thế? Mục Thác hắn mới làm bá tước hơn hai mươi năm, làm sao dám nói những lời như vậy ở phủ công tước, ta tuyệt đối không tin!”

“Đại ca, đây tuyệt đối là tin tức xác thật, nghe nói lúc tức giận, Duy Khắc Lai Ân thiếu gia vỗ một cái đã đánh thủng một lỗ trên bàn, muốn quyết đấu cùng bá tước Mục Thác. Bá tước Mục Thác biết mình đuối lý, không dám đáp ứng, nhưng mà Duy Khắc Lai Ân thiếu gia không buông tha cho hắn, hắn đành phải cho con của mình, Tát Duy tiếp nhận chuyện này. Ba ngày sau sẽ quyết chiến sinh tử, đến lúc đó ngươi sẽ biết lời ta nói có phải là thật hay không rồi!”

“Quyết đấu? Người nhà Mục Thác này thật không biết xấu hổ là gì, để cho một tráng hán hơn ba mươi tuổi đi khi dễ một hài tử mới vừa trưởng thành, hơn nữa Tát Duy kia còn có thực lực Đại Kiếm Sư, vậy không phải là khi dễ người một cách quá rõ ràng hay sao?”

“Đúng vậy! Duy Khắc Lai Ân thiếu gia là ma pháp sư, mà thời điểm bắt đầu tu luyện ma pháp sư gặp nhiều khó khăn hơn so với kiếm sĩ, người của gia tộc Mục Thác quả thật cũng không biết xấu hổ! Nói tiếp, Duy Khắc Lai Ân thiếu gia là một người tốt a, ở thành Áo Khắc Lan cũng không có quý tộc nào có phong độ hơn hắn!”

“Hừ, nhỏ giọng một chút, những lời này đừng để cho quốc vương bệ hạ nghe được, người không tốt như Duy Khắc Lai Ân thiếu gia đâu, để cho người nghe thấy nhất định sẽ rất mất hứng đấy.”

Kết quả là, không tới lúc trời tối, dường như toàn thành ai cũng biết bá tước Mục Thác ở bữa tiệc vũ nhục gia tộc Bố Lai Ni Khắc, ba ngày sau còn có một hồi quyết đấu. Việc Tác Luân mang theo một sô võ sĩ hung tợn loanh quanh phụ cận nhà gia tộc Mục Thác, lại càng khẳng định thêm cho tin tức này.

Gần như không có ngoại lệ, tất cả mọi người đều đứng về phía Duy Khắc Lai Ân, ngầm vụиɠ ŧяộʍ nói rằng Mục Thác bá tước làm sai. Ai bảo mười mấy năm qua Duy Khắc Lai Ân thường xuyên trợ giúp những người nghèo khổ, không hề có chút nào ngạo khí quý tộc, thanh danh trong mắt bình dân tốt như vậy a.

Khi màn đêm buông xuống, có hai bóng người xuất hiện tại cửa vương cung.

“A, Lô Bản Đạt pháp sư, không biết lúc này người tới vương cung, có phải có chuyện gì quan trọng không?” Thi vệ canh cổng vừa nhìn thấy người kia, lập tức cung kính chào đón, cười ra mặt hỏi.

Vương cung tự nhiên có rất nhiều quy củ, tỷ như ban đêm những người không có chức vụ nhất định sẽ không được đến gần, như vậy góp phần đề phòng có người đêm khuya đột nhập vào hoàng cung. Nhưng là ma pháp sư, ở tiểu quốc này lại có rất nhiều đặc quyền. Người thị vệ này, tự nhiên không dám chậm trễ, về phần người mặc ma pháp bào cúi đầu đứng phía sau Lô Bản Đạt, thị vệ nhìn thoáng qua, cho rằng hắn là học đồ ở bên cạnh pháp sư Lô Bản Đạt, cũng không có quá lưu ý.

Lô Bản Đạt cười nói: “Gần đây trên phương diện ma pháp, ta có phát hiện một chút tâm đắc, đang muốn cùng Lạp Tát Khắc đại sư trao đổi một chút.”

Chuyện hai người ma pháp sư trao đổi tâm đắc về ma pháp, vốn là chuyện cực kì bình thường, vì vậy, thị vệ kia cũng không hề hoài nghi, lập tức cười nói: “Đã như vậy, để tiểu nhân tự mình bồi ngài đi một chuyến!”

Vừa nói xong, thị vệ kia tìm mấy người khác tới, cung kính dẫn pháp sư Lô Bản Đạt đi, thứ nhất bọn họ làm người dẫn đường cho Lô Bản Đạt, thứ hai là có ý tứ giám thị, nếu bị kẻ gian trà trộn vào, bọn họ có thể sẽ lập tức gặp phiền toái lớn.

“Lô Bản Đạt, không biết ngươi lại có phát hiện gì, cư nhiên đáng giá lặn lội cả đêm đi tới đây vậy?” Lạp Tát Khắc đại sư, dù sao cũng có thực lực đại ma pháp sư, hơn nữa được quốc vương bệ hạ tôn kính, cho nên đợi Lô Bản Đạt đi vào, hắn ngồi ở trên ghế tùy tiện hỏi.

Lúc này thấy vị ma pháp học đồ ở phía sau Lô Bản Đạt tiến lên trước, liền đánh ánh mắt sắc lẻm nhìn Lô Bản Đạt, Lô Bản Đạt vội vàng chạy ra đóng cửa phòng lại.

“Lạp Tát Khắc đại sư, lần này ta có chút tâm đắc trên vấn đề ma pháp nên muốn cùng người trao đổi một chút.” Vị ma pháp học đồ kia ngẩng đầu lên, chính là Duy Khắc Lai Ân!

“A, thì ra là Duy Khắc Lai Ân thiếu gia, không thể tưởng tượng được thiếu gia tuổi còn trẻ, trên phương diện ma pháp lại có thể có chút tâm đắc, thành tựu trong tương lại không thể đo lường được a!” Nhìn thấy Duy Khắc Lai Ân, Lạp Tát Khắc cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chỉ chỉ vào cái ghế trước mặt, ý bảo Duy Khắc Lai Ân ngồi xuống đối diện với hắn.

Biết được những ma pháp sư này không có thói quen khách sáo với người khác, vì vậy Duy Khắc Lai Ân cũng không có nói nhảm, trực tiếp đưa tay phải ra, sau đó trong miệng ngâm xướng ma pháp chú ngữ, sau một lượt hô hấp ngưng tụ ra một khối tiểu hỏa cầu ở bên trong bàn tay, vững vàng trôi lơ cách cánh tay một thước.

Ánh mắt Lạp Tát Khắc lập tức sáng lên, không nhìn được tán thưởng: “Nguyên tố thân hòa độ thật cường đại, sợ rằng không yếu hơn ta bao nhiêu cả! Khống chế nguyên tố cũng thập phần chính xác, tuyết đối mạnh hơn Lô Bản Đạt, chú ngữ ma pháp sau khi được đơn giản hóa, thích hợp dùng trong chiến đấu thực tế hơn.”

Lấy ánh mắt người trong nghề mà nói, Duy Khắc Lai Ân vừa ra tay, Lạp Tát Khắc trong lòng đưa ra phán đoán, không khỏi vô cùng hâm mộ đối với tư chất của Duy Khắc Lai Ân. Hắn biết thiên phú đối với ma pháp sư vô cùng quan trọng, với biểu hiện của Duy Khắc Lai Ân, thành tựu trong tương lai tuyệt đối sẽ vô cùng rực rỡ!

Duy Khắc Lai Ân cũng không nói lời nào, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, ngón tay hơi động một chút, hỏa cầu ma pháp kia đột nhiên vỡ ra, biến thành hai hỏa cầu.

“A, đây có phải là ma pháp hỏa cầu phân liệt thuật không?" Lạp Tát Khắc không khỏi kinh hãi, kêu to một tiếng, trước tới giờ hắn chưa từng thấy quả Hỏa Cầu thuật có thể thi triển như vậy.

Hai hỏa cầu đã tách ra lại quay quanh nhau mấy vòng, sau đó một tiếng "Phốc", một lần nữa dung hợp lại thành một. Cứ như vậy, hỏa cầu kia, phân ra rồi hợp lại, hướng về phía xa bay đi, Duy Khắc Lai Ân một chữ cũng chưa nói ra.

Lạp Tát Khắc tập trung tâm trí, luôn miệng thở dài nói: “Không nghĩ tới tiểu công tước có lực khống chế nguyên tố cường đại như thế, có thể khống chế hoàn mỹ hai tiểu hỏa cầu, chỉ sợ có là ta cũng không dễ dàng thực hiện được!”

Tiếng nói của hắn còn chưa phát ra, tiểu hỏa cầu dưới ánh mặt trời giống như bọt xà phòng , một tiếng động nhỏ vang lên, liền bị tiêu tán không còn thấy dấu vết.

“Lạp Tát Khắc pháp sư, gần đây ta nghĩ ra được một kỹ xảo ma pháp, muốn cho ngài xem một chút.” Vừa nói, trong miệng Duy Khắc Lai Ân niệm chú ngữ, lại có một tiểu hỏa cầu bắn ra ngoài.

Đợi đến khi tiểu hỏa cầu thứ hai bắn tới chỗ quả cầu đầu tiên biến mất, "Ba" một tiếng rồi hoàn toàn tiêu tán. Điều này làm cho Tát Lạp Khắc khẽ nhíu mày, hắn không biết Duy Khắc Lai Ân đang diễn trò quỷ gì.

Đột nhiên, Tát Lạp Khắc cảm giác tại chỗ tiểu hỏa cầu biến mất, truyền đến một trận dao động hỏa nguyên tố mãnh liệt, ngay sau đó hỏa nguyên tố nhanh chóng ngưng tụ, trong nháy mắt biến thành một đại hỏa cầu.

Tát Lạp Khắc đứng mạnh dậy, trong mắt tràn đầy vẻ không thể nào tin nổi, trong miệng nói lẩm bẩm: “Điều này sao có thể? Càng rời xa cơ thể người, ma pháp nguyên tố càng khó để khống chế, muốn ngưng tụ thành ma pháp cần phải gia tăng tinh thần lực lên gấp bội. Ta cách không ngưng tụ đại hỏa cầu, tối đa chỉ có thể rời khỏi cơ thể mình hai ba thước, nếu khoảng cách xa hơn không thể nào đảm bảo được tỉ lệ thành công. Nhưng mà mới vừa rồi rõ ràng ta không có cảm giác nguyên tố dạo động mãnh liệt như vậy, người thi triển bằng cách nào thế?”