Ngọn đèn mờ ảo, dìu dịu, mùi bò bít-tết tỏa ra bốn phía. Thêm hai cây bông cải cùng một phần salad hoa quả nhỏ, thoạt nhìn đặc biệt khiến người ta thèm thuồng.
Rượu đỏ trong ly chính là rượu vang Piaget của vùng Stuhr. Vang Piaget không có danh khí bên ngoài, có thể nhiều người chưa từng nghe nói đến nó, dùng google tìm kiếm cũng không thấy bất kỳ tin tức gì có liên quan.
Bởi vì rượu vang Piaget không bán ra ngoài, sau Giang gia mua được nhà máy rượu nằm trong vùng sản xuất rượu tốt nhất nước Pháp, một phần nhà máy được dành ra để sản xuất rượu cho chính bọn họ dùng, đại bộ phận còn lại thì dùng để làm quà tặng thân hữu và đối tác kinh doanh.
Rượu ngon hòa quyện cùng mùi thức ăn thơm phức, cùng những tiếng thì thầm khe khẽ, bầu không khí bữa tối khá hòa hợp.
Một phu nhân mặc váy đen ưu nhã cắt bít-tết trong cái đĩa trước mặt, nhưng bà ta cũng không vội bỏ vào miệng nhai nuốt, mà liếc nhìn Lục Triều Ca ở đối diện, hỏi:
- Triều Ca, ở trường học có quen không?
- Rất tốt. - Lục Triều Ca buông dao nĩa trong tay xuống, nhẹ giọng đáp.
- Mấy hôm trước còn nghe Trục Lưu nói có người khi dễ con. Đám người kia sao lại đáng giận như vậy? Để ta bảo Trục Lưu đến trường con nói một tiếng? Không thì trực tiếp bảo Giang thúc thúc đi tìm bộ trưởng bộ giáo dục ra mặt? - Thoạt nhìn, phu nhân kia có vẻ rất quan tâm đến Lục Triều Ca, lúc nhắc đến chuyện của cô, bà ta bày ra điệu bộ lo lắng đủ điều.
- Không cần. - Lục Triều Ca nói.
Cô dùng khăn trắng lau sạch khóe miệng, không chút giấu diếm:
- Là tranh chấp nhỏ mà thôi, bất kỳ công việc gì cũng không tránh khỏi. Con có thể xử lý được.
- Vậy cũng không được, Triều Ca của chúng ta ưu tú như vậy, bọn họ dựa vào cái gì mà khi dễ con? - Phu nhân rất không hài lòng.
- Mẹ! - Giang Trục Lưu buông dao trên tay xuống, cười cười, nói. - Nếu mẹ đã nói Triều Ca ưu tú, thì sao vẫn không yên tâm về cô ấy? Yên tâm đi, người khác không khi dễ được cô ấy đâu.
- Con biết cách nói chuyện thay con bé nhỉ. - Phu nhân u oán liếc mắt nhìn Giang Trục Lưu, nói. - Cũng may Triều Ca chưa phải vợ con. Đợi đến lúc các con kết hôn rồi, trong nhà này làm gì còn chỗ cho ta nói chuyện?
Lục Triều Ca trầm mặc không nói, cúi đầu tiếp tục cắt cà chua trong dĩa.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Giang Trục Lưu cười dịu dàng, nói:
- Mẹ, người còn chưa tin cách làm người của con và Triều Ca à? Chúng con là loại người không biết hiếu thuận với người lớn sao?
- Không phải, đương nhiên không phải. - Nét mặt phu nhân thoáng thay đổi, bà cười ha hả nhìn con trai cùng Lục Triều Ca, nói. - Triều Ca, Trục Lưu, hai con định kéo hôn sự đến khi nào? Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên kết hôn rồi? Trước kia các con nói muốn gây dựng sự nghiệp, ta đáp ứng. Hiện tại, sự nghiệp của Trục Lưu phong sinh thủy khởi (1), Triều Ca cũng trở thành phó hiệu trưởng trường học... Sự nghiệp coi như thành công? Các con còn định lấy cớ gì nữa đây? Ta vẫn chờ ôm cháu trai đây này.
(1) Ý chỉ sự nghiệp thành công, ngày càng phát triển.
- Mẹ... - Giang Trục Lưu an nủi. - Chuyện này... Chúng con sẽ cân nhắc.
- Cái gì mà cân nhắc? Đợi đến lúc hai con suy nghĩ kỹ, chẳng phải ta đã tuổi già sức yếu rồi sao? Không bằng cứ nghe theo ta, tết nguyên đán năm nay chúng ta cứ định hôn sự trước, sang năm lựa cái ngày tốt để làm tiệc mừng... Ta đã đi xem thử, Trục Lưu là Hải Đề Kim, Triều Ca mệnh Thủy, hai con ở cạnh nhau rất hợp. Triều Ca còn có thể vượng phu...
Lục Triều Ca để nĩa xuống, nói:
- Con ăn no rồi. Hai người cứ từ từ dùng.
Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi bàn, đi lên lầu.
Giang Trục Lưu cũng buông dao nĩa xuống, mí mắt có hơi rủ xuống.
Giang Long Đàm trừng mắt nhìn vợ mình, nói:
- Ăn không nói, ngủ không nói, không hiểu à?
- Người nhà cùng ăn cơm còn nói mấy cái... quy củ này à? Mọi người vui vẻ cùng ăn cơm, nói chuyện phiếm rất tốt...
- Chuyện của con cái cứ để bọn nó tự làm chủ. - Giang Long Đàm bỏ lại một câu, sau đó cũng rời khỏi bàn.
- Này, lão Giang... - Phu nhân cất tiếng gọi. Nhìn thấy chồng không thèm để ý đến mình, bà tức giận nói. - Con nhìn cha của con đi, rốt cuộc con là con ruột của ông ấy hay là Triều Ca? Sao cha con hai người nói chuyện đều hướng ra ngoài vậy hả? Có để ta trong mắt hay không hả?
- Mẹ, tính cách của cha không phải mẹ không biết... - Giang Trục Lưu đi đến bên cạnh mẹ mình, nắm tay bà khuyên giải. - Khi còn bé người thậm chí còn xót Triều Ca hơn, con cũng đã quen.
- Hắn tốt với Triều Ca, chẳng lẽ ta không vì Triều Ca? Ta cũng vì muốn tốt cho nó nên mới muốn nó trở thành con dâu nhà chúng ta... - Phu nhân cầm lấy tay Giang Trục Lưu, nói. - Con của ta ưu tú như vậy, cô gái muốn bước vào cửa nhà chúng ta rất nhiều?
- Mẹ, mẹ đang mèo khen mèo dài đuôi à? - Giang Trục Lưu cười. - Con là con của người, đương nhiên người thấy con cái gì cũng tốt rồi.
- Không chỉ ta thấy con tốt, toàn bộ Giang thành đều thấy con tốt. - Phu nhân đắc ý nói. - Bằng không thì tại sao Mai thành tứ tú chỉ có con, Mai Ánh Tuyết, Lan Sơn Cốc cùng A Liễu? Bốn người các con không phải là hình tượng cho cái gọi tài hoa bậc nhất Hoa thành hay sao? Sao bọn họ không chọn Lý hói, Vương mập hay Trương mặt rổ đi?
- Đó là do mấy tên nhàm chán gom bốn người chúng ta lại một chỗ đặt ra danh hiệu như vậy, mẹ không biết là vì cái danh hiệu đó mà chúng ta đã đắc tội bao nhiêu người, bị bao nhiêu người mỉa mai đâu… Lại nói, Hoa thành tứ tú thì là cái gì? Không phải còn có Trung Hoa thất si à?
- Thôi đi… Đám người kia đều là kẻ điên… Tứ tú là đủ rồi. Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ta nói này, đến khi nào con mới định kết hôn cùng Triều Ca? Con xem, mông Lục Triều Ca lớn như vậy… Nhìn không giống loại sinh con tốt… Phương diện này ta rất có kinh nghiệm.
- …
- -----
Trong khu nhà cao cấp của Giang gia, Lục Triều Ca có một phòng riêng.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, cô liền chuyển đến đây.
Giang gia đối đãi cô không tệ, vẫn luôn xem cô như con gái ruột.
Đặc biệt là Giang Long Đàm, ông chăm sóc cô còn cẩn thận hơn Giang Trục Lưu, con trai ruột của mình. Giang mẫu Nhậm Tịnh tuy hay thích lải nhải, nhưng cũng rất khoan dung với cô.
Giang Trục Lưu lại càng không tệ.
Thế nhưng cũng bởi vì tất cả mọi người đối xử với mình quá tốt, khiến Lục Triều Ca luôn có cảm giác cả người bị bao bọc trong một lớp màng nhầy, không cách nào thở nổi.
Nặng nề, ép đến mức cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cúi đầu nhìn ngực mình, ngoại trừ bộ ngực no đủ, thật ra không có thêm bất kỳ thứ gì phụ trợ nhưng… Hình như ngực lại lớn hơn một tí. Đi đến đâu cũng mang theo rắc rối, thật sự phiền lòng.
Cô lấy ra một sợi dây chuyện Ngọc Quan Âm luôn mang theo bên người, nhẹ nhàng đặt nó trong lòng bàn tay, một cảm giác mát lạnh truyền đến, khiến cho tâm trạng bồn chồn của cô cũng dần bình tĩnh lại.
Thứ này là do mẹ đeo lên cổ cô từ khi còn nhỏ, cũng là vật quý giá nhất cô có được. Bởi vì đã qua rất lâu, có rất nhiều thứ chi tiết cô đã sớm quên. Nhưng khi cầm khối Ngọc Quan Âm lục bích này lên, một vài ký ức ngắn ngủi về khoảng thời gian sống cùng cha mẹ sẽ mạnh mẽ ùa về trong tâm trí.
Nó tựa như một cái miệng cống đang, mở ra, ký ức là thủy triều cuộn trào mãnh liệt. Đóng lại, tựa như con kênh cạn nước, cái gì cũng không nhớ nổi.
Cộc cộc cộc…
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vọng đến.
Lục Triều Ca bước qua mở cửa, Giang Long Đàm mang vẻ mặt yêu thương xuất hiện trước cửa, cười nói:
- Chưa ăn no? Có muốn ta bảo nhà bếp làm một chén canh cho con không?
- Thúc thúc, không cần. Con ăn no rồi. - Lục Triều Ca từ chối. - Thúc vào ngồi đi.
Giang Long Đàm nhấc chân tiến vào phòng, ngồi xuống cái ghế nhỏ đặt cạnh ban công:
- Triều Ca, pha cho ta ly cà phê. Nhà chúng ta, con pha cà phê là ngon nhất, dì của con với Trục Lưu đều không bằng.
Lục Triều Ca cũng không cảm thấy mừng rỡ vì lời tán thưởng này, cô bước đến tủ lấy cà phê, sau đó cẩn thận pha.
Mặc dù không phải là cà phê mới xay, nhưng nếu pha kỹ lượng, cũng sẽ có hương vị rất đặc biệt.
Cô bưng ly cà phê đặt xuống cái bàn trước mặt Giang Long Đam, sau đó kéo ghế ngồi đối diện ông.
Giang Long Đam bưng cà phê lên nhấp một ngụm, để mặc hương vị đắng chát vương vấn trong khoang miệng, kế đó, ông nhìn về phía Lục Triều Ca, cười nó:
- Đã nhiều năm như vậy, con cũng hiểu rõ tính tình của dì Nhâm con, bà ấy thích con, cho nên mới vội vã muốn chúng ta thân càng thêm thân… Bà ấy không có ác ý.
- Con hiểu. - Lục Triều Ca lạnh nhạt đáp.
- Đương nhiên, mấy chuyện như vậy quả thật khiến lòng người cảm thấy phiền. Ta sẽ nói chuyện với bà ấy, bảo bà ấy đừng tạo áp lực với các con nữa. Chuyện của người trẻ thì để người trẻ tự giải quyết, mấy lão già chúng ta xen vào làm gì?
Lục Triều Ca thầm cảm kích, thế nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, nói:
- Thúc thúc, đừng nói thì hơn, con không muốn để ngài khó xử.
- Ta thì có cái gì mà khó? - Giang Long Đàm đặt ly cà phê xuống, nghiêm túc nói. - Ta phân rõ phải trái cho bà ấy nghe. Chẳng lẽ bà ấy còn muốn cãi với ta? Lại nói, cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này, lại có vẻ như ỷ thế hϊếp người, lấy ân tình ra đòi hồi báo.
Giang Long Đàm thương tiếc nhìn Lục Triều Ca, nói:
- Sáu tuổi, con vào Giang gia, chúng ta vẫn luôn xem con như con gái ruột mà đối đãi. Mặc kệ con có đồng ý trở thành vợ của Giang Trục Lưu hay không, con vẫn luôn là một thành viên của Giang gia… Không ai xem con là người ngoài cả.
- Trong chuyện này, con không cần tự tạo áp lực cho mình. Con thích Trục Lưu, vậy thì ở cùng nó. Con không thích, cứ đá nó qua một bên. Ta tin tưởng ánh mắt của Triều Ca, cũng tin tưởng con có thể tìm được người mình yêu… Chuyện này hoàn toàn do con làm chủ, ai cũng không có quyền can thiệp.
- Cảm ơn thúc. - Lục Triều Ca cảm động, lần nữa nói cảm ơn.
- Cảm ơn cái gì chứ? - Giang Long Đàm khoát tay, nói. - Đối với cha mẹ thì có gì mà nói cảm ơn. Con nha, luôn xem mình là người ngoài. Như vậy không tốt.
Lục Triều Ca cười cười, không nói tiếp.
Bất kể Giang gia có đối tốt với cô thế nào, cô vẫn luôn có cảm giác cô độc khắc sâu tận xương tủy.
Có một loại tình cảm không cách nào thay thế, so tình yêu bình thản hơn, so tình bạn bền bỉ hơn, so tình thân càng khiến người xúc động.
Người ở tha hương, ngày ngày ngóng đợi.
Người về quê cũ, phiền chán đủ điều.
Loại tình cảm này gọi là “cha mẹ”!