" Oáp! " Thiên Hàn ngồi trên cây ngáp dài một hơi có thật đây là khảo hạch thay không đã qua 20 tiếng mà chẳng có con Hồn Thú nào tấn công cả, 24 tiếng sinh tồn trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thật quá gian nan mà
Đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe được một âm thanh có chút kỳ dị, đó là một loại âm thanh do vật gì đó xẹt qua với tốc độ cao trong rừng rậm.
Rất có thể khảo nghiệm chính thức đã đến!
Rất nhanh cậu liền phân biệt ra, quả nhiên âm thanh này đang lại gần hướng mình. Cậu tập trung tinh thần mà nhìn chăm chú qua những kẽ hở lá cây
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở phía xa, tiến rất nhanh về phía trước, chạy như bay đến phương hướng của hắn. Tốc độ rất nhanh, lại rõ ràng có chút kinh hoảng
Đồng tử khẽ mở to vẻ mặt kinh hãi mang lẫn ngạc nhiên lấp bấp kinh hãi suýt chút nữa là la thất thanh lên
Thế nào lại là nàng?
Đúng vậy! Người đang chật vật chạy trốn kia đâu chỉ là người cậu biết, mà ngay không lâu trước đó, bọn cậu còn từng kề vai sát cánh mà chiến đấu với nhau. Người kia còn không phải là Lạc Ly sao?
Bộ dáng của Lạc Ly lúc này có chút chật vật, một bộ váy dài đã rách phá rõ ràng, lộ ra đôi chân nõn nà...
Tốc độ của nàng rất nhanh, nàng vừa chạy trốn, trên người còn bất chợt phóng xuất ra tầng tầng sương băng hướng phía sau lưng. Thứ có thể đuổi nàng thành cái dạng này thì nhất định phải là kẻ địch rất cường đại a!
Đúng lúc này, một tiếng rống trầm thấp vang lên ở phía xa, Thiên Hàn bất chợt nhìn thấy, trong tầng băng sương Đống Thiên Thu phóng thích đó, một đạo thân ảnh thoăn thoắt đột nhiên nhào ra mà đánh thẳng đến phía trước, rất nhanh sẽ đuổi kịp Lạc Ly. Đó là một đầu Mãnh Hổ, toàn thân là hoa văn đen trắng, sau lưng có một đôi cánh, chung quanh thân thể nó có từng tầng khí lưu dũng động, mơ hồ có hào quang màu tím nhạt lập lòe trong tầng khí lưu. Ngay cả những hoa văn trên người nó cũng đang không ngừng dũng động như sống lại.
Cái này là...
Ám Hắc Ma Hổ? Có hoa văn là trăm năm, có sương mù màu đen là nghìn năm, tử quang ẩn hiện là dấu hiệu ám ma đã thành. Có nghĩa là thứ trước mắt này chính là một đầu Ám Hắc Ma Hổ vạn năm. Đây là cái khái niệm gì vậy?
Hổ vốn là Thú trung chi vương. Ám Hắc Ma Hổ được bài danh thứ ba, chỉ thấp hơn Ám Ma Tà Thần Hổ biến dị và Hoàng Kim Hổ Vương có được Hoàng kim huyết mạch, nó là một trong những hồn thú đỉnh cấp, tuy rằng không phải mạnh nhất nhưng cũng không kém mạnh nhất là bao.
Mà trọng yếu hơn là đầu Ám Hắc Ma Hổ trước mắt cái này lại có tu vi vạn năm a! Một Hồn Thú vạn năm thì làm sao mà tam hoàn hồn tôn như bọn hắn có thể chống đỡ nổi.
Đầu Ám Hắc Ma Hổ bỗng nhiên nhào ra, chung quanh thân thể nó, tầng sương mù màu đen lập tức dũng động, một luồng gió tanh đập vào mặt, tựa hồ tất cả mọi thứ chung quanh cũng đều bị cái thân hình khổng lồ kia của nó thôn phệ sạch.
Đã xong! Nàng vô thức mà nhắm hai mắt lại.
Tất cả mọi chuyện sẽ không kết thúc ở đây Lam Ngân Thảo quấn lấy eo của nàng mà bay đi. Nàng giật mình mà mở lớn đôi mắt to xinh đẹp, thứ nàng thấy là một dây leo với hoa văn thẳng tắp hiện ra tại trước mắt mình. Nháy mắt sau đó, nàng đã bị kéo vào tán cây, bốn mắt nhìn nhau, nàng mang vẻ mặt khó tin mà nói: "Tại sao lại là cậu?"
Thiên Hàn cười nói " Nàng thật biết lựa Hồn Thú để chọn giận nha! "
" Ta không có chọc nó " Lạc Ly bị nói trúng tim đên liền ngại ngùng mà quay qua hướng khác nàng đâu có chọc đâu chỉ là chơi đùa với nó thôi. Ai kêu tính cách của nó cục súc quá làm chi chơi không lại nàng liền nổi giận
" Hảo! Nàng không chọc giận nó "
Trong lúc nói chuyện, bọn hắn đồng thời cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo đến cực điểm đột nhiên bay lên từ phía dưới. Gốc cây đại thụ này cũng theo đó mà biến thành ám tử sắc, hơn nữa còn đang nhanh chóng hòa tan, luồng khí lưu ám tử sắc cũng theo đó mà cuộn tất cả lên.
Lạc Ly bị cậu ôm chặt. hai thân thể kề cùng một chỗ, một cỗ khí tức nàng chưa bao giờ cảm thụ qua lập tức đập vào mặt, nhẹ nhàng khoan khoái mà mang theo chút khí tức của ánh mặt trời, làm khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên.
Ngay khi bọn hắn phi thân mà đi đó, gốc đại thụ sau lưng đã nhanh chóng tan rã như băng tuyết mà biến mất, Ám Hắc Ma Hổ khổng lồ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai con ngươi lạnh như băng nhìn về phía hai người đang "đu cây", nó ngửa mặt lên trời gầm một tiếng điếc tai nhức óc.
Trong phạm vi phạm vi trăm thước, tất cả côn trùng kêu vang hay chim hót đều biến mất toàn bộ trong nháy mắt này
Khủng Cụ Bào Hao! Đây chính là một trong những hồn kỹ thiên phú của Ám Hắc Ma Hổ.
Thiên Hàn phát ra 1 tiếng gầm gừ Long Ngâm hai mắt đều biến thành huyết sắc như mắt Rồng. Ám Hắc Ma Hổ đang chuẩn bị bay nhào mà lên, nhưng khi nó nghe được tiếng Long Ngâm này lại lập tức lảo đảo như bị sét đánh, suýt nữa té nhào. Nguyên bản hai tròng mắt lạnh như băng lập tức toát ra một tia sợ hãi, lại không dám lập tức đuổi theo.
"Chúng ta không có biện pháp chạy cùng một chỗ, sau đó phải tách ra, ta dẫn nó đi, ngươi chạy về hướng bên kia." Thiên Hàn âm thanh trầm thấp vang lên
Lạc Ly ánh mắt phức tạp nhìn chăm chăm vào người thiếu niên vô cùng anh tuấn dù nhìn góc nào vẫn thấy đẹp, không kịp để cho nàng mở miệng cậu đã đột nhiên dùng sức mà quẳng nàng về một phương hướng khác.
" Đi Mau! " Thiên Hàn trầm giọng nói kỳ thật cậu có thể xử lý Ám Hắc Ma Hổ này nhưng cậu lại lựa chọn không làm bởi vì cậu không muốn! Cậu không muốn A Ly thấy mình mạnh mẽ đến dường nào, cậu chỉ muốn A Ly đời đời bảo hộ cậu như vậy là được rồi.
Lúc thấy Điệp Linh Đồng gặp nguy hiểm cậu đã ra tay giúp đỡ vì tình nghĩa đồng học kia nhưng nàng lại lấy oán báo ơn thì lúc đó cậu đã ra tay. Vốn dĩ quan hệ của bọn họ đã không tốt nay Điệp Linh Đồng làm như vậy chính là tự tay dập tắt đi 1 tình đồng bạn nhỏ bé trong lòng cậu. Đối với 1 người sống hơn 100 vạn năm như cậu mà nói việc ra tay kết liễu Điệp Linh Đồng trong Hải Tuyển đối với cậu có hối hận hay không? Câu trả lời đó chính là không, dù nàng đã làm một cô gái nhỏ tuổi thì đã cao nàng đã 11 tuổi gần 12, 13 tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa đã là những cô cậu có bộ óc. Nàng bộ không có đầu hay sao? Hay là mất rồi! Bộ nàng không biêys dùng cái đầu để suy nghĩ nếu mình cướp đi điểm tích lũy đó kết quả sẽ ra sao? Cậu có tha thứ hay không? Tóm lại nàng là 1 cô gái có não mà không dùng! Vậy nên việc cậu làm nếu được làm lại cậu vẫn sẽ làm như vậy không thay đổi
Nhưng đối với Lạc Ly lại khác nàng gặp nguy hiểm cậu liền ra tay, không phải vì bản hợp đồng kia, cũng không phải vì cô ấy là đệ tử của mama. Lúc ở Thiên Đấu Tinh đắc tội với cô ấy không nhỏ nhưng gần đây cậu gặp nguy hiểm cô ấy vẫn xuất hiện giải cứu cho cậu. Chỉ với điểm này A Ly hoàn toàn khác Điệp Linh Đồng rồi, 1 cái là bầu trời trong cậu 1 cái là vực sâu
Thế nhưng khi cậu chuẩn bị dem Lam Ngân Thảo thu lại thì từ đâu 1 cổ lực lượng kéo cậu bật lại phía sau, câuh ngạc nhiên mà quay đầu nhìn lại, thứ cậu thấy là một bàn tay đang nắm chặt lấy Lam Ngân Thảo. Lạc Ly kéo cậu lại liền không do dự mà nắm lấy tay của cậu kéo đi
" Cậu làm cái gì vậy? Làm như vậy cậu sẽ không chạy thoát được " Thiên Hàn ngạc nhiên khẽ nói
" Đừng phí lời! " Lạc Ly nắm lấy tay cậu hoàn toàn không quay đầu lại nhìn cậu không thể thấy rõ cô ấy đang có biểu cảm gì.
Thiên Hàn hỏi " Cậu có phải bị ngốc không vậy? "
Lạc Ly nghiêng đầu lại, có chút quật cường mà nhìn hắn: "Ta ngốc đấy, thì đã làm sao? "
Thiên Hàn sững người gương mặt không khỏi đỏ lên, nàng là không muốn cùng cậu ly tách 2 chỗ sao? Nàng muốn cùng hắn chạy trốn sao? Thiên Hàn hắn biết cách diễn biến câu chuyện mà
Thuên Hàn ho khan một tiếng miệng đọc những ký tự rất khó hiểu. Lam Ngân Thảo hoa văn liền thay đổi xanh lam bạc kim sắc Lam Ngân Thảo và xanh dương đậm cửu sắc Lam Ngân Thảo liền biến thành hắc huyết sắc hỗn độn sắc Lam Ngân Thảo. Lam Ngân Thảo quấn quanh lấy Lạc Ly
Toàn thân Lạc Ly lập tức nổi lên một tầng hào quang bảu màu kỳ dị, kí©h thí©ɧ thân thể của nàng kịch liệt run rẩy lên, một cỗ chấn động khó nói lên lời cũng bỗng nhiên bộc phát từ nơi sâu trong huyết mạch của nàng.
Lạc Ly đột nhiên quay trở lại, hai mắt nàng đã hoàn toàn biến thành màu sắc rực rỡ, dùng thân thể của nàng làm trung tâm, một cỗ cực hàn chi ý bộc phát, ánh sáng chung quanh bỗng nhiên ảm đạm xuống, nhưng cũng không phải biến thành màu tím sậm của Ám Hắc Ma Hổ mà là một loại xanh sẫm làm rung động lòng người.
Trong tầng sáng màu xanh sẫm kia, một đôi mắt lạnh băng đến cực điểm dường như bay lên trên không trung. Mà lúc này, tròng mắt thất thải của Đống Thiên Thu lập tức biến thành màu xanh đậm vô tận, khí tức lạnh băng cực độ lập tức bành trướng, mà lúc này, Ám Hắc Ma Hổ vừa mới lao đến.
Thân thể khổng lồ của Ám Hắc Ma Hổ lập tức ngưng trệ, một tầng quang mang màu xanh đậm phóng từ trong mà ra rồi lập tức thối lui, thân thể Lạc Ly lập tức mềm nhũn mà ngã vào ngực Thiên Hàn, đầu Ám Hắc Ma Hổ kia cũng hóa thành một cái băng điêu trong nháy mắt. Thiên Hàn vội vàng bế lấy nàng chạy đi nơi xa, đây là lần đầu tiên cậu thử nghiệm huyết thống sức mạnh thật sự của mình lên A Ly nàng ách chịu đựng không quá 1s. Nhưng làm cậu bất ngờ là nàng có khả năng chịu đựng được
Đôi mi thật dài của nàng rủ xuống mí mắt, làn da vô cùng mịn màng, kiều nhan gần trong gang tấc. Thiên Hàn nhịn không được mà ôn nhu vuốt lấy gương mặt tuyệt diễm của mình thì thầm " Nàng đúng là rất ngốc! " 1 nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán của nàng, cậu sẽ không lợi dụng cơ hội này ăn đậu hủ đâu
Đúng lúc này, tất cả mọi thứ chung quanh đột nhiên ảm đạm xuống. Một đạo quang mang quỷ dị màu đỏ đột nhiên xuất hiện, như là từ trên trời giáng xuống người Thiên Hàn cùng Lạc Ly. A Ly lập tức rời khỏi cái ôm của cậu, chậm rãi lơ lửng lên rồi đứng ở bên cạnh hắn, chẳng qua là hai mắt nàng vẫn khép kín như trước, không nhúc nhích.
"Hoan nghênh đi vào thế giới của ta." Một đạo thân ảnh chậm rãi bước ra từ nơi đen kịt. Đó là một đầu hồn thú cực kì quái dị, ít nhất cậu cũng chưa bao giờ thấy qua trong bất kì điển tịch nào.
Hồn Thú quái dị kia có nửa người dưới như ngựa, nửa người trên lại như nhân loại, có điểm giống Bán Nhân Mã trong truyền thuyết. Chẳng qua là nó có hai cái đầu, một người nam nhân tướng mạo dữ tợn, một người lại là nữ nhân có tướng mạo hiền lành.
"Ngươi là ai?" Thiên Hàn cau mày hỏi khí tức của bọn họ nhìn quen quen, tà ác và thiện lương sao!
Cái đầu dữ tợn phát ra âm thanh ‘cạc cạc" khó nghe: "Thiện ác đến cùng là có báo, chúng ta là Thiện Ác Bán Nhân Mã. Không cần thử giãy giụa, các ngươi giãy giụa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nơi này là thế giới của chúng ta. Cho dù là mười vạn năm Hồn Thú tới đây cũng phải theo quy củ của chúng ta."
"Vậy quy củ của các ngươi là cái gì?" Lúc này cậu lại rất tỉnh táo
Thiện Ác Bán Nhân Mã nói: "Ở nơi này của chúng ta, ngươi nhất định phải lựa chọn. Chúng ta cho ra vấn đề, ngươi tới lựa chọn, sau đó tiếp nhận kết quả của lựa chọn đó."
Cái đầu lâu nam tính dữ tợn "Cạc cạc" cười một tiếng: "Vận khí của ngươi thật không tốt, hôm nay lại đến phiên ta ra vấn đề. Vấn đề của ta là: Nếu hai người các ngươi chỉ có thể sống một, vậy ngươi lựa chọn nàng hay ngươi? Lựa chọn nàng ta sẽ gϊếŧ ngươi, còn lựa chọn chính ngươi sống sót ta liền lập tức gϊếŧ nàng. Cạc cạc, thú vị, thật thú vị. Ta rất thích xem bộ dáng thống khổ của nhân loại các ngươi vì vấn đề của ta."
Thiên Hàn khinh thường mà quệt miệng: "Tại sao ta phải thống khổ? Nơi đây chẳng qua là Đấu La thế giới, một cái thế giới giả tưởng. Cho dù chết rồi thì thứ tiếc nhất đối với ta cũng chỉ đơn giản là mất cơ hội tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện mà thôi. Gϊếŧ ta đi, để cho nàng sống sót a."
Nhìn trên mặt hắn không hề có chút vẻ thống khổ, tựa hồ đầu dữ tợn của Thiện Ác Bán Nhân Mã rất là bất mãn, nó hừ lạnh: "Chúng ta có thể đọc tâm, nội tâm ngươi vẫn như cũ là rất thống khổ. Bởi vì ngươi rời khỏi thì đồng đội của ngươi cũng không thể tiến vào cái Sử Lai Khắc Học Viện gì đó, ta nói đúng không?chẳng lẽ một chút cũng không day dứt sao? Vì một người con gái mà buông bỏ đồng đội của mình, cái này gọi là trọng sắc khinh bạn. Bây giờ ngươi cải biến chủ ý còn kịp."
Thiên Hàn thản nhiên nói " "Ta không cần cải biến chủ ý. Nếu không có trợ giúp của nàng thì chúng ta cũng đã bị đánh tan từ lúc thi đấu tuyển chọn rồi, rất có thể đã bị đào thải. Hơn nữa, ta tin Sử Lai Khắc Học Viện là công chính, sẽ không vì cá nhân ta bị loại bỏ mà gây ảnh hưởng tới những đồng đội ưu tú của ta, mà sang năm bản thân ta vẫn còn một lần cơ hội. Cho nên ta lựa chọn nàng sống.
Hai đầu thiện lương cùng tà ác liếc nhau, cả hai đều nhìn ra sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương. Đầu tà ác nhìn về phía Thiên Hàn, hung dữ mà nói: "Tốt, vậy ngươi liền đi chết đi."
Nó mãnh liệt khoát tay, một đạo tia chớp màu đỏ giáng xuống từ trên trời mà bổ vào người Thiên Hàn, làm cậu tan thành mây khói.
Thiện lương đầu vung lên cánh tay cạnh mình, một đạo bạch quang rơi vào trên người Lạc Ly, Lạc Ly lập tức mở ra hai mắt, chẳng qua lúc này trong đôi mắt nàng tràn đầy vẻ phẫn nộ.
"Những lời hắn vừa mới nói ngươi cũng nghe được rồi, hắn lựa chọn để cho ngươi sống, cho nên hắn đã chết. Hiện tại ngươi cũng phải lựa chọn là để hắn sống hay để chính ngươi sống. Ngươi lựa chọn hắn sống thì ngươi sẽ chết, chúng ta có thể cho hắn phục sinh. Lựa chọn chính ngươi sống hắn liền triệt để chết đi." Thiện lương đầu nói với giọng điệu lạnh như băng.
Lạc Ly cả giận: "Gϊếŧ ta đi, lại để cho hắn sống. Không tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện thì sao, ta cũng vẫn là ta."
"Có vẻ quan hệ của hai người các ngươi cũng không quá hòa hợp." Tà ác đầu thử nói. Nàng lại lạnh lùng nhìn bọn họ: "Sao các ngươi còn nói nhảm nhiều như thế?! Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ." Nói xong, nàng liền nhắm hai mắt lại.
Hai đầu thiện lương cùng tà ác lại một lần nữa liếc nhau, ánh mắt cả hai đều có chút cổ quái, tà ác đầu khoát tay, một đạo tia chớp màu đỏ từ trên trời giáng xuống nàng, khiến nàng cũng biến thành tro.
"Đám nhỏ bây giờ đều làm sao vậy? Một đứa quá thông minh, đứa khác lại quật cường quá mức." Đầu tà ác có chút bất đắc dĩ mà nói.
Đầu thiện lương hì hì cười một tiếng: "Ngược lại là rất có ý tứ đấy. Ta cũng không tin bọn hắn không có hy vọng, đợi sau này xem ta gây xích mích hy vọng của bọn hắn như thế nào. Hai cái hài tử này thật thú vị, bọn hắn vừa mới liên thủ thi triển cái dung hợp kỹ kia thật sự là rất lợi hại a! Ít nhất cũng bộc phát ra sức mạnh tiếp cận lục hoàn cấp bậc. Đều tuyển chọn chứ?"
Đầu tà ác nói: "Được rồi, dù sao ta cũng chẳng muốn quan tâm, ngươi xem rồi xử lý đi. Hiện tại ta chỉ muốn ngủ, bất quá tiểu tử kia rất thông minh, chỉ sợ hắn sẽ đoán được việc này là do học viện tận lực xây dựng lên đấy. Đa trí gần như yêu, tuổi nhỏ như thế mà đã giảo hoạt như vậy, cũng nên chú ý hắn hơn chút nữa, cho hắn rèn luyện nhiều một chút, để hắn hiểu được cái gì mới là đại đạo."
Đầu thiện lương nói: "Lười biếng cũng vẫn là ngươi a. Chờ bọn hắn đến học viện tiếp nhận khảo thí tiếp theo chúng ta nhìn lại một chút. Dù sao ta cũng cảm thấy bọn hắn rất có ý tứ đấy. Để ta giúp bọn hắn một chút, cho bọn hắn chút cơ hội. Hắc hắc, như vậy ta liền có cơ hội giày vò bọn hắn thêm một bước á. Hì hì."
Đầu tà ác đầu tức giận nói: "Theo ngươi á...Tuy thực lực hai đứa nhỏ này không được tốt lắm, nhưng tiềm lực vẫn rất có thể đấy. Cứ như vậy đi."