Chương 129: C129: Bắc Nguyệt Bị Chiếm Tiện Nghi

Hoắc Thiên Hàn quay qua nhìn Lam Hiên Vũ cười nói " Hiên Vũ, cậu đi về đi. Sử Lai Khách Thất Quái hai đời sắp tuyên bố rồi "

" Cậu không đi sao? " Lam Hiên Vũ ngạc nhiên

Hoắc Thiên Hàn quay qua nhìn Nguyệt Ly nở một nụ cười " Cậu đi đi, mình muốn cùng A Ly về nội viện, hơn nữa bọn họ không có khả năng đánh bại cậu vậy đừng nói đến khả năng đánh bại tớ "

" Ừ, cậu nói đúng " Lam Hiên Vũ nở một nụ cười Lam Hiên Vũ chính là người mạnh thứ hai trong nhóm ngang hàng với Nguyệt Ly đó. Nếu như bọn họ không đánh bại hắn vậy sẽ không có khả năng đi đánh bại Hoắc Thiên Hàn cùng Nguyệt Ly

Lam Hiên Vũ đi lại chỗ của Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt Na và Bạch Tú Tú lôi kéo bọn họ trở lại về Hải Thần Duyên. Nguyệt Ly cũng lôi kéo Hoắc Thiên Hàn đi chừa lại không gian cho hai người bọn họ

Nguyệt Ly cười hỏi " huynh làm sao biết lão sư sẽ tỉnh vậy? "

" Ta làm sao biết chứ là do thúc thúc nói với ta " Hoắc Thiên Hàn nhún vai nói

Nguyệt Ly ngạc nhiên " Thúc thúc? "

" Ừ, là em trai của phụ thân tớ hiện tại đang ở một cái đại lục khác " Hoắc Thiên Hàn chậm rãi giải đáp vấn đề cho Nguyệt Ly nghe.

Nguyệt Ly nghe vậy mà gật đầu xem như cũng đã hiểu rồi. Cả hai cùng nhau song bước trở về kí túc xá ở ở viện Sử Lai Khắc học viện nhưng lần này Nguyệt Ly không về phòng của mình mà lại đi đến phòng của Hoắc Thiên Hàn

Hoắc Thiên Hàn nở một nụ cười" Thật hiếm khi thấy em đến phòng của anh đó "

" Làm sao? Em đến phòng của em không được à " Nguyệt Ly nhún vai thản nhiên nói

Hoắc Thiên Hàn cười hắn đương nhiên là không có ý kiến gì rồi. Hắn cởi ra áo khoác của học viện chỉ chừa lại một cái áo sơ mi dài và một cái quần dài. Hoắc Thiên Hàn quay qua nhìn Nguyệt Ly ôn nhu hỏi

" Em tắm trước hay anh tắm trước "

Nguyệt Ly đột nhiên nở một nụ cười câu nhân nói " Anh nghĩ em đến đây chỉ để ngủ chung với anh thôi sao? "

"Hả? Ý của em là sao? " Hoắc Thiên Hàn hắn đúng là một cuốn bách khoa toàn thư cái gì cũng biết chỉ có duy nhất con gái tâm tình là hắn không biết

" Trả nợ 1 vạn năm chờ đợi " Nguyệt Ly nở một nụ cười nhanh chóng tiến lại chỗ của hắn vòng hai tay qua cổ sau đó nở một nụ cười nói.

Thiên Hàn nở một nụ cười " Vậy em muốn làm gì? Muốn anh lấy thân báo đáp sao? "

" Không phải là anh mà là em " Nguyệt Ly nói xong liền nhướng người về phía trước hôn lấy môi của Hoắc Thiên Hàn

Hoắc Thiên Hàn đôi mắt mở to nhìn nàng nhưng cũng nhanh chóng nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn, đầu lưỡi ấm nóng tìm lấy đầu lưỡi khác, môi lưỡi khăng khít bên nhau làm Nguyệt Ly buông lỏng tinh thần, nàng cũng nhiệt liệt hưởng ứng nụ hôn kia.

Nhiệt độ trong phòng có chút nóng, Hoắc Thiên Hàn hơi thở gấp gáp, đôi môi dời xuống hôn lên chiếc cổ trắng ngần, mê người của nàng, bàn tay không an phận xoa lấy bộ ngực mềm mại, vật to nóng bên dưới trướng lên đến phát đau, hắn dù khó chịu nhưng vẫn chờ sự đồng ý của nàng mới dám bước tiếp một bước

Nguyệt Ly thở dốc, nàng nhìn thấy khuôn mặt người kia đỏ bừng liền biết hắn đang nhẫn nhịn rất nhiều, liền nở một nụ cười cố gắng khơi dậy lên dục vọng của hắn

"Ân...Hàn...chúng ta đi lên giường được không?" Giọng nói nàng khàn khàn, hai mắt nhiễm một tầng sương

Hoắc Thiên Hàn biết nàng đã động tình, hắn vui sướиɠ bế nàng đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, tâm tình kích động dẫn đến bàn tay phát run, hắn vừa nuốt khan vừa mở cúc áo của nàng, đến khi trên người Nguyệt Ly chỉ còn lại bộ nội y ren đen. Hoắc Thiên Hàn hít thở không thông nhìn nữ nhân thành thục dưới thân, mà nàng cũng biết là hắn còn chần chừ dù sao việc này lúc trước dânc đến cả hai cãi nhau một đoạn thời gian mà, bàn tay mềm mại cầm lấy tay hắn đặt lên bộ ngực tuyệt đẹp, hắn biết là nàng đã ngầm cho phép, liếʍ môi một cái nâng người nàng dậy cởi nút áo ngực, hai con tiểu bạch thỏ lập tức bật ra, Hoắc Thiên Hàn nhìn hai đầu nhũ đã sưng lên xung huyết, hắn xoa nắn nó ra đủ loại hình dạng, cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa, đầu lưỡi chơi đùa với nó, thỉnh thoảng cắn nhẹ vài cái

"A...Ân...A...Hàn đừng cắn"

Nguyệt Ly kiều suyễn áp chế tiếng rêи ɾỉ, hoa viên bên dưới đã sớm ướŧ áŧ bừa bãi, nàng khó nhịn kẹp đùi lại. Hoắc Thiên Hàn tiếp tục chuyển hướng qua ngọn đồi bên kia, ngón trỏ và ngón giữa ma sát đầu nhũ, hắn thích thú mυ"ŧ liếʍ, nút mạnh tựa như bộ ngực kia có thể trào ra dòng sữa bất cứ lúc nào, lúc rời đi, dịch vị của hắn dính đầy trên nhũ hoa của nàng. Hắn dời đầu lưỡi xuống vùng bụng bằng phẳng, không có chút sẹo lồi của nàng, chiếc lưỡi đưa vào cái rốn nhô lên, liếʍ quanh làm Nguyệt Ly rùng mình

"A...Hàn...nhột..."

Hoắc Thiên Hàn dù có tâm tịnh cỡ nào, không động tâm với ai chỉ với nàng nhưng cũng phải đỏ mặt khi nhìn thấy thánh địa thiêng liêng được che bởi một lớp quần mỏng manh, hắn hôn lên nơi đó, cảm nhận được chiếc qυầи ɭóŧ đã sớm ướt đẫm. Nguyệt Ly cả kinh khép chân lại, nhưng Hoắc Thiên Hàn đã nhanh chóng vói đầu vào không cho nàng khép lại, cách một lớp qυầи ɭóŧ liếʍ láp

" Em ướt nhiều quá!" Nguyệt Ly lúc này muốn một chưởng đánh chết người kia, sao người này có thể vô lại như vậy

"A...Ân...Khô...ng...cho...nói"

Hoắc Thiên Hàn đột nhiên nâng mông nàng lên, kéo chiếc qυầи ɭóŧ ra, banh rộng chân nàng, hắn cảm thấy huyết quản sôi sục khi nhìn thấy nơi thế ngoại đào nguyên kia, yêu dịch không ngừng tràn ra từ lỗ huyệt nhỏ, phía trên là hoa đế sưng to, đỏ ửng, ướŧ áŧ yêu diễm vô cùng, hắn dùng mặt cọ nhẹ trên nhúm lông đen nhánh đã vương vài giọt sương sớm, đầu lưỡi như con rắn nhỏ liếʍ láp hoa đế, thỉnh thoảng dùng miệng nút nhẹ vài cái

"Nơi đó bẩn...A...Ân...Đừng mà" Nguyệt Ly cảm nhận được chiếc lưỡi người kia không ngừng càn quét hoa huyệt của mình, chiếc lưỡi ấm nóng luồn vào lỗ nhỏ, rồi lại rút ra mỗi lần như thế hoa huyệt của nàng lại càng ướŧ áŧ hơn, yêu dịch chảy xuống giường, nàng xấu hổ đưa tay che mặt lại, đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này mà đối tượng lại chính là người nàng thầm thương trộm nhớ 1 vạn năm trước

"Ân...A...A...Ân...Thật kỳ quái" Hoa huyệt của nàng không ngừng hút

lấy chiếc lưỡi của hắn, nàng cảm thấy trời đất chao đảo quay cuồng, đại não trống rỗng, Nguyệt Ly bị lưỡi của Hoắc Thiên Hàn làm cho cao triều, yêu dịch ồ ạt tuôn ra chảy vào miệng Hoắc Thiên Hàn, hắn đem nó nuốt hết, không sót lại thứ gì

"Vị của em thật ngọt, anh thật thích!" Hoắc Thiên Hàn trườn lên, hôn lấy đôi môi nàng cho nàng cảm nhận vị của mình, hai chiếc lưỡi lại tiếp tục dây dưa với nhau, hắn đưa tay sờ lấy nơi hoa viên đang co rút, nhẹ nhàng ma sát, hai ngón tay kẹp lấy hoa đế, Nguyệt Ly có xung động muốn khóc

" Hàn...Đừng mà...A...Đừng kẹp nó như vậy..."

Nguyệt Ly cảm thấy có chút không đúng, nàng định thần lại thì thấy Hoắc Thiên Hàn vẫn còn mặc áo sơ mi và quần tây, người này sao có thể vẫn còn quần áo trên người trong khi nàng thì hoàn toàn lõa thể chứ

" Hàn...Vẫn còn quần áo kìa...Để ta giúp Tường cởi nó ra nhé!"

Nói là làm, Nguyệt Ly dùng lực xoay người Hoắc Thiên Hàn nằm xuống dưới, bây giờ nàng chiếm thế thượng phong, hắn bất ngờ vì hành động của nàng nhưng rất nhanh liền thích ứng. Nguyệt Ly bỏ đi vẻ lạnh lùng, bình đạm thường ngày, nàng rút đi cây trâm cài tóc, suối tóc đen dài chảy xuống xõa tung sau lưng nàng, nàng phong tình vạn chủng cúi người xuống hôn lấy cổ Hoắc Thiên Hàn, tay cởi từng nút áo sơ mi của cô, bỏ xuống sàn, rồi lại cởi chiếc áσ ɭóŧ ra, cơ thể săn chắc được hình xăm của rồng phủ một nửa, nàng ngẩn người ngắm nhìn hình xăm trên người cô một hồi lâu, cúi đầu dùng lưỡi lần đến hai tiểu bạch thỏ nhỏ bé, nhẹ hôn lên đầu nhũ đã sưng lên của hắn, bàn tay không an phận xoa bóp

"Xúc cảm thật tốt!" Nguyệt Ly thích thú chơi đùa với chúng

"Ách...Tê...Ân" Hoắc Thiên Hàn hừ nhẹ, từ lúc nào mà băng sơn lại chuyển hóa thành yêu nghiệt vậy a...

Nguyệt Ly trườn xuống sờ lấy mấy khối cơ bụng của hắn, do thời gian trước hắn không ngừng khổ luyện mà tạo thành chúng, nó là sự hấp dẫn chí mạng đối với nữ nhân hơn nữa nàng cũng thường xuyên mân mê cái này nêm cũng rất yêu thích nó, nàng hôn lên mấy khối cơ bụng, không ngừng liếʍ mυ"ŧ chúng, tạo ra vết hôn ngân đỏ chói, bàn tay lại tiếp tục cởi ra quần tây của hắn, giờ trên người hắn chỉ còn lại một chiếc boxer trắng. Nguyệt Ly khẽ liếʍ liêm môi nhìn cự vật đang độn to lên khỏi chiếc boxer, tay đặt lên nơi ấm nóng, liền cảm thấy nhiệt độ nơi đó thật kinh người,Hoắc Thiên Hàn khuôn mặt tuấn mỹ ửng đỏ, thở dốc nhìn nàng

"Rất trướng?" Ánh mắt Nguyệt Ly đã ngập tràn du͙© vọиɠ

"Ân! Thật khó chịu"

"Để ta xoa dịu giúp Hàn " Nguyệt Ly nghe nàng nói, vật to nóng dưới thân lại càng cương cứng hơn

Nguyệt Ly cởi lấy chiếc boxer trắng, vật to nóng ngạo nghễ sừng sững bật dậy, nàng hít một ngụm khí lạnh khi nhìn vật nóng hồng hào giật giật, trên thân vật nóng chằng chịt đường gân, nàng cảm thấy hai bàn tay mình cầm lấy cũng không hết được chiều dài của nó

Như thế nào lại to như vậy Nguyệt Ly có chút sợ hãi dù nàng coi truyện không nên coi nhưng nó cũng không lớn thế này nhưng rất nhanh nàng liền lấy được bình tĩnh, nàng cầm lấy, đưa tay vuốt ve, sục lên xuống vật nóng, mở miệng ngậm lấy đầu khấc đang xung huyết, nàng liếʍ lấy cái lỗ nhỏ trên đầu khấc khiến Hoắc Thiên Hàn thoải mái hừ nhẹ một tiếng, hắn nảy hông ra vào bên trong khuôn miệng ấm nóng của nàng, nàng lại dời đi đầu khấc liếʍ lấy thân vật nóng, nhẹ mυ"ŧ, miệng nàng lại dời lên trên, tiếp tục liếʍ láp lấy đầu khấc, cố gắng nuốt hết vật nóng to dài vào trong miệng, cứ thế nhả ra rồi lại nuốt vào, thỉnh thoảng nàng còn khẽ cắn đầu khấc, Hoắc Thiên Hàn thỏa mãn rêи ɾỉ, tay nắm nhẹ lấy tóc nàng

"A...Ân...Thật thoải mái...anh muốn xuất...A..." Nguyệt Ly cảm thấy vật nóng co giật liên tục, lỗ nhỏ trên đầu khấc phóng xuất một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng nàng, Nguyệt Ly tiếp nhận, nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm, sền sệt vào bụng, vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn không tanh mà còn có hương bạc hà nhè nhẹ nữa

" Thiên Hàn anh ra nhiều quá..." Nguyệt Ly ý loạn tình mê, một tay vẫn còn đặt trên thân vật nóng sục lên xuống, tay còn lại vuốt ve vùng bụng hơi co giật của hắn

" A ly, anh muốn em!" Hoắc Thiên Hàn hai tròng mắt đỏ lên nhìn nữ nhân tóc đen tán loạn, khoé môi của nàng vẫn còn vương một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙

Vật nóng phía dưới không có xụi lơ mà còn cương cứng hơn lần trước, Hoắc Thiên Hàn lần đầu gọi tên của nàng, Nguyệt Ly cảm thấy hoa huyệt của mình co rút lại, ướŧ áŧ hơn khi nghe Hoắc Thiên Hàn gọi tên mình, nàng hơi căng thẳng bởi vì đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, người ta là hồ ly dị biến thành rồng dù hồ ly có câu dẫn nam nhân đi nữa nhưng nàng không tớ. Hơn nữa nàng cũng không dám câu dẫn nam nhân khác khi có bình giấm tinh này luôn bên cạnh của nàng

Hoắc Thiên Hàn nhìn nữ nhân đang ngồi trên người mình, tay không ngừng vuốt ve tấm lưng nàng để nàng giảm bớt sự căng thẳng. Nguyệt Ly rất cảm động vì hành động của hắn, nàng nằm nhoài lên người hắn, dùng hoa viên cọ sát lấy vật nóng đang đứng thẳng, hắn có thể cảm nhận hoa đế đang sưng to chạm vào thân vật nóng, yêu dịch của nàng làm vật nóng ướt nhẹp, một ít rơi xuống đùi hắn, nàng khó nhịn hôn lấy đôi môi Hoắc Thiên Hàn, tay cầm lấy vật nóng to dài đặt ở nơi cửa động, dùng sức ngồi xuống nhấn chìm lấy toàn bộ vật nóng vào trong hoa huyệt chặt chẽ, từng thớ thịt non mềm như xoa bóp lấy vật nóng, vì nó quá to và dài nên phải mất một lúc lâu nàng mới thích ứng được với nó cùng lúc đó một dòng máu tươi chảy ra thể hiện cho phần đời còn lại của nàng đều phó thác cho Hoắc Thiên Hàn

"Đau...A...Ân"

"A...Của Hàn to quá...Ách...Ngô" Nguyệt Ly đặt tay lên cơ bụng săn chắc của hắn làm điểm tựa, nàng nhẹ nhàng động vòng eo, Hoắc Thiên Hàn hai tay đỡ lấy cặp mông cho nàng đỡ mỏi, nàng nhả ra nuốt vào vật nóng với tốc độ khá chậm

"A...Ân...Hàn...Ta thật khó chịu...Hàn...Ô..Ô" Nguyệt Ly cảm thấy bấy nhiêu đó không đủ, tốc độ như vậy nàng khó chịu đến phát khóc

" A Ly ngoan! Không khóc, ôm chặt anh, anh đến cho em khoái hoạt!" Nghe người kia gọi tên của mình, từng thớ thịt bên trong càng siết chặt vật nóng hơn, Hoắc Thiên Hàn bị ép đến có chút đau

" A Ly~ Em ép anh chặt quá, thả lỏng một chút!"

Nguyệt Ly đỏ mặt, vô lực nằm trên người cô mặc hắn định đoạt, một tay đặt trên cặp mông của nàng tay còn lại vuốt ve lưng trần nhẵn nhụi. Hoắc Thiên Hàn nảy hông rất nhanh, vật nóng đi sâu vào trong, hắn không ngừng ra vào bên trong nàng, mỗi cú thúc đều chạm vào điểm tận cùng của nàng.

" Hàn...Chậm lại...Quá sâu...Ách"

Nguyệt Ly không ngừng rêи ɾỉ, há miệng cắn mạnh lấy đầu vai của hắn, dù đau đớn nhưng hắn vẫn không ngừng động tác dưới thân, kɧoáı ©ảʍ ập đến quá mãnh liệt làm Nguyệt Ly vặn vẹo thân mình, đại não trống rỗng, hoa huyệt đột nhiên co rút mãnh liệt, hút lấy vật nóng của Hoắc Thiên Hàn, hắn biết nàng sắp đạt cao triều, thúc nhanh vào bên trong thật sâu rồi rút ra để cho nàng giải phóng yêu dịch, một dòng nước cực ấm từ hoa huyệt trào ra bắn tung tóe vào vật nóng, rồi văng lên bụng hắn làm ướt một mảng lớn ga giường

"AAAAAAAAA"

Nguyệt Ly thét chói tai, nàng thở hổn hển, thân thể co giật lợi hại, ôm lấy Hoắc Thiên Hàn. Vật nóng của hắn vẫn còn cương cứng vì chưa được phóng xuất, hắn xoay người đặt nàng dưới thân, tay banh rộng đôi chân thon dài đang khép chặt vì cơn kí©ɧ ŧìиɧ, hai mép hoa huyệt đỏ ửng, hoa đế sưng cứng, hoa huyệt ướt đẫm không ngừng co rút, hắn đưa một ngón tay vào khuấy động bên trong, ngón tay co duỗi, xoay tròn chạm vào điểm mẫn cảm trên thành thịt, hắn lại cho thêm một ngón đi vào

Thân thể vừa trải qua cao triều chưa kịp hoà hoãn thì lại bị Hoắc Thiên Hàn khơi dậy du͙© vọиɠ lần nữa, hắn vừa liếʍ mυ"ŧ hoa đế vừa tàn phá từng thớ thịt bên trong, Nguyệt Ly ngượng ngùng rêи ɾỉ, bỗng nhiên Hoắc Thiên Hàn rút tay ra, hắn vừa liếʍ mυ"ŧ ngón tay dính đầy yêu dịch của mình, vừa trao cho nàng ánh mắt nóng bỏng

Nguyệt Ly ước rằng nếu bây giờ có một cái lỗ thì nàng sẽ tình nguyện chui xuống, Hoắc Thiên Hàn cầm lấy vật nóng sục vài cái rồi đặt đầu khấc trước hoa huyệt của nàng mà mơn trớn cho đến khi bụng dưới Nguyệt Ly hơi co giật mới đẩy hông đem toàn bộ vật nóng đi vào, hắn thúc hông theo tiết tấu chậm rãi

"Thích không?" Hoắc Thiên Hàn tà mị cười nhìn nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân dưới thân vì mình mà không ngừng nở rộ, hắn nắm lấy hai tiểu bạch thỏ của nàng mà xoa nắn, thỉnh thoảng kéo hai đầu nhũ lên rồi thả ra

"Câm...miệng...!"

" Em không thoải mái sao? Vậy thì anh rút ra vậy!" Hoắc Thiên Hàn rút vật nóng ra gần hết hoa huyệt của nàng, bên trong hoa huyệt trống rỗng làm Nguyệt Ly cảm thấy mất mát vô cùng

"Quay...trở...lại..." Nàng khó nhọc, nói nhỏ trong cổ họng

" Em nói gì anh không nghe rõ a!" Người nào đó làm bộ dáng như không nghe thấy

"Dùng vật nóng của Hàn tiến vào ta, cho ta khoái hoạt!" Nguyệt Ly xấu hổ muốn chết khi nói ra những lời da^ʍ uế này

"Rất sẵn lòng thưa nữ vương của anh!"

Hoắc Thiên Hàn xấu xa cười, một lần nữa tiến vào bên trong nàng, hắn điên cuồng thúc hông, nàng có thể cảm nhận được vật nóng kia trở nên lớn hơn trước rất nhiều, từng trận kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt làm Nguyệt Lu muốn ngất xỉu, bụng dưới lại bắt đầu co thắt, hắn biết nàng sắp đến liền thả chậm tốc độ ra vào, Nguyệt Ly nhìn hắn bằng cặp mắt đầy oán giận

"Đừng...khi dễ...ta..."

" A Ly! Chúng ta còn thời gian cả một đêm a~"

" Hàn...là...tên...bại hoại"

Hoắc Thiên Hàn cầm lấy hai đùi nàng gác lên vai mình, nâng hông nàng lên khá cao, còn hắn thì gập người chống hai tay xuống giường, hắn lại đẩy hông đi vào, ở tư thế này Nguyệt Ly có thể thấy được rành mạch hoa huyệt của nàng bị vật to nóng của hắn xỏ xuyên ra vào, mỗi lần như thế yêu dịch không ngừng tràn ra nhiều hơn

" Hàn...ở đâu học được...mấy tư thế dâʍ đãиɠ này?" Nguyệt Ly thở dốc, giọng nói đứt quãng

"Bí mật!"

Hoắc Thiên Hàn khẽ nở nụ cười, hắn đột nhiên tăng nhanh tốc độ ra vào, làm nàng thét lên một tiếng, mỗi lần đều thúc thật sâu, hai tiểu bạch thỏ của nàng rung lắc dữ dội

"Nhanh quá...Dừng lại...Ta chịu không nổi...A..."

Nguyệt Ly thấy được từng giọt mồ hôi chảy trên cơ bụng tuyệt đẹp của người kia, bụng dưới nổi lên đầy gân xanh, cơ thể hắn bây giờ thật hấp dẫn, hoa huyệt của nàng lại bắt đầu co rúc, đã trải qua hai lần cao triều cơ thể nàng mẫn cảm hơn bao giờ hết, từng thớ thịt bên trong siết chặt, hút lấy vật nóng, hắn biết nàng sắp đến, cũng không dằn vặt nàng nữa, hắn điên cuồng ra vào, mỗi lần đều chạm đến điểm tận cùng

"Ân...A...Ta sắp...A..." Nguyệt Ly kiều suyễn rêи ɾỉ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, đôi mắt xanh tinh anh lúc này cũng hơi chuyển đỏ, tràn ngập tơ máu

" Anhcũng sắp...Ân...A....Chúng ta cùng nhau đến!"

Từng cú thúc của hắn đều khiến nàng đạt đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn, vật nóng co giật dữ dội, hoa viên bên dưới vật nóng cũng tràn ra thật nhiều yêu dịch, chảy xuống hai bắp đùi của hắn, lỗ nhỏ trên đầu khấc mở lớn, phóng xuất lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hoa huyệt của nàng. Nguyệt Ly có thể cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt của hắn tràn vào tử ©υиɠ của nàng rất nhiều, lấp đầy cả hoa huyệt

"A...Ân...Ô...Ô...Chết mất... Ta chịu không nổi..." nàng vặn vẹo thân mình, rêи ɾỉ thật lớn, tiếp nhận tinh hoa của hắn

Hoắc Thiên Hàn không vội rút ra liền, hắn đẩy hông nhẹ, hắn xuất những giọt cuối cùng vào trong nàng rồi sau đó chậm rãi rút ra, yêu dịch trong suốt hoà với tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c theo đó chảy ra khỏi lỗ nhỏ của nàng, nàng co giật rất lâu, Hoắc Thiên Hàn ôm nàng vào lòng vuốt ve an ủi nàng, cô khẽ thủ thỉ

" A Ly! Anh yêu em!"

"Em cũng yêu anh!" Nguyệt Ly đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ lấm tấm mồ hôi của hắn

" em bây giờ đã chính thức là nữ nhân của anh rồi! Anh sẽ chịu trách nhiệm tương lai sau này"

"Ngốc...Tương lai là chúng ta cùng gánh vác a" Nguyệt Ly ôn nhu hôn lên môi hắn, làm người cô bắt đầu nóng lên, vật nóng lại một lần nữa dựng đứng

" A Ly...anh lại muốn nữa rồi!"

"Nhanh như vậy...A...Ân...Đừng mà!!!"

Trong phòng cảnh xuân lại ngập tràn, bên ngoài gió đêm phất phới, ánh trăng mênh mông soi sáng cả một bầu trời, ánh trăng thật đẹp làm lòng người say sưa

Một đêm này các nàng không để ý đến thân phận của mình mà triền miên, dây dưa lấy nhau. Hoắc Thiên Hàn không ngừng lấp đầy bên trong Nguyệt Ly bằng tình yêu của mình mà nàng cũng vô số lần bị tên tiểu sắc lang nào đó đưa đến cực hạn cao triều, đến khi hạ thể mềm nhũn, không còn chút sức lực nào nữa, nàng mệt mỏi ngất đi thì người kia mới chịu buông tha...Cả hai hạnh phúc ôm nhau ngủ, một đêm vô mộng.

Mà bên kia Hải Thần Duyên đại hội Sử Lai Khắc Thất Quái danh sách đã tuyên bố xong trực tiếp dem nội viện của Sử Lai Khắc học viện bùng nổ

Đây chính là cái gì?

Chính là Sử Lai Khắc Thất Quái danh hiệu.

Hơn nữa còn tận hai đời Sử Lai Khắc Thất Quái

Thử hỏi làm sao không bùng nổ đây.

Khiêu chiến không ngừng nổ ra nhưng lại bị Lam Hiên Vũ dẫn dắt đồng loại đập tan tất cả mọi thứ cản đường hình ảnh này làm Cổ Nguyệt Na khóe miệng giật giật

" Ta đột nhiên cảm thấy màn này rất quen thuộc "

" 1 vạn năm trước chúng ta bị Bắc Nguyệt cũng như vậy dẫn dắt đánh bại mọi thứ " Đường Vũ Lân nở một nụ cười bất đắc dĩ, đúng vậy 1 vạn năm trước Sử Lai Khắc Thất Quái danh sách ban bố ra Bắc Nguyệt đã dẫn dắt bọn họ như vậy

Cổ Nguyệt Na hơi run run nói " Hắn có phải hay không con chúng ta? Ta hình thấy hình ảnh của Bắc Nguyệt tỷ tỷ "

" Chắc chắn rồi, nhưng nó thần tượng Bắc Nguyệt chứ không phải là chúng ta " Đường Vũ Lân cười khổ nói, ai có hiểu nổi cái cảm giác con trai thần tượng người khác mà không phải mình đi

Cổ Nguyệt Na thân thể hơi chao đảo một chút nói là muốn cùng Đường Vũ Lân về phòng. Để mặc cho Lam Hiên Vũ và đồng bạn quậy tung lên Hải Thần Duyên đại hội.

.............

Đem làm Hoàng Bắc Nguyệt theo trong lúc ngủ mơ tỉnh táo lại thời điểm , chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần , suy nghĩ trong lòng khoan khoái dễ chịu. Nàng thật dài mở miệng khí , bay bổng theo trên mặt đất đứng lên.

Đi đến phía trước cửa sổ , hướng ra phía ngoài nhìn lại. Nhìn xem cái kia xa xa hồ nước , cảm thụ được nồng đậm sinh mệnh khí tức. Nàng đột nhiên phát hiện , giờ này khắc này loại này buông lỏng cùng thoải mái , tựa hồ là từ lúc chào đời tới nay lần thứ nhất xuất hiện.

Loại cảm giác này , thật là rất tốt đây này.

Giãn ra rồi thoáng một phát thân thể của mình , thân thể mềm mại ưu mỹ đường vòng cung hiển thị rõ , nàng quay người đi về hướng nơi cửa , nàng muốn đi ra ngoài đi một chút , đi ra bên ngoài cái kia bên hồ đi đi một chút. Vậy nhất định là phi thường mỹ hảo cảm giác.

Mở ra cửa phòng , nàng lại kinh ngạc phát hiện , ngoài cửa phòng , Hoắc Trạm Dực chính đứng ở nơi đó , trong tay còn có một khay , khay thượng để đó một bàn nóng hổi màn thầu , còn có tương thịt , cháo , trứng gà các loại bình thường nhất đồ ăn.

Nhiệt khí bốc lên , mang theo chỉ mỗi hắn có hương khí chui vào chóp mũi , lập tức tựu lại để cho Hoàng Bắc Nguyệt có loại mãnh liệt đói khát cảm giác theo trong cơ thể bay lên.

"Ăn điểm tâm sao?" Hoắc Trạm Dực nhoẻn miệng cười. Hắn vốn là anh tuấn , tại đồ ăn làm nổi bật xuống, càng có loại kỳ diệu hương vị.

Hoàng Bắc Nguyệt lông mày cau lại , "Ngươi ở chỗ này đã bao lâu?"

"Không bao lâu , tựu trong chốc lát. Ngươi có đói bụng không?" Vừa nói , Hoắc Trạm Dực đã đi rồi tiến đến , Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có ngăn trở hắn. Thật sự là trong tay hắn khay thượng đồ ăn quá mê người rồi.

Tiện tay đóng cửa phòng , Hoắc Trạm Dực đem trên tay khay đưa tới Hoàng Bắc Nguyệt trước mặt , "Đến đây đi."

Nhìn xem khay thượng hai chén cháo , Hoàng Bắc Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái , đột nhiên cầm lấy một chén cháo , "Ừng ực tít" tựu uống vào.

"Ngươi chậm một chút , chậm một chút." Hoắc Trạm Dực bật cười nói.

Một chén cháo uống xong , Hoàng Bắc Nguyệt cái một cái khác chén cháo cũng cầm lên , cái cái chén không đặt ở Hoắc Trạm Dực cái kia một bên , sau đó lại nắm lên một cái bánh bao bắt đầu ăn.

Tại Hoắc Trạm Dực trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú phía dưới , chỉ là một lát sau , một bàn đôi phần bữa sáng cũng đã bị tiêu diệt không còn một mảnh. Hoàng Bắc Nguyệt liền một cái bánh bao cặn bã đều không có để lại cho hắn.

"A... , ăn no rồi. Ngươi có thể đi nha." Hoàng Bắc Nguyệt phất phất tay.

Hoắc Trạm Dực nhìn xem bàn tử , nhìn nhìn lại nàng , có chút bất đắc dĩ nói: "Ta cái kia phần ngươi cũng cho ăn hết nha."

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn , "Ngươi cái kia phần? Ở nơi nào?"

Hoắc Trạm Dực chỉ chỉ bụng của nàng , "Bị ngươi ăn hết ah!

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Ngươi đều cái gì thực lực , còn ăn điểm tâm? Ngươi cần sao? Không cần không muốn chà đạp lương thực. Mau đi ra rồi." Vừa nói , phụ giúp hắn đem hắn đẩy đi ra rồi.

Đem làm Hoắc Trạm Dực sau lưng cửa phòng đóng cửa thời điểm , hắn còn không khỏi có chút sững sờ , ta cái gì thực lực làm sao vậy? Thực lực cường tựu không có thể ăn cơm sao? Không đúng! Nàng cùng ta cũng kém không nhiều lắm thực lực ah! Nàng làm sao lại đều cho ăn hết.

Nhìn xem trong tay khay thượng không bàn tử , cái chén không. Hoắc Trạm Dực không khỏi bật cười lấy lắc đầu. Đều hơn một vạn tuổi , nàng như thế nào đến cùng ta bực mình đi lên.

Bất quá , không có sao , ta nguyện ý! Ít nhất nàng chịu ăn ta lấy đến cơm.

Hoàng Bắc Nguyệt ăn uống no đủ , cũng không có ra lại đi. Bởi vì nàng phát hiện , người ăn no rồi tựu dễ dàng mệt rã rời. Sau đó nàng phải dựa vào tại bên giường , ngồi ở trên bồ đoàn , không biết lúc nào tựu lại ngủ rồi. Nàng rất ưa thích loại này toàn thân buông lỏng cảm giác rồi.

Tại Hải Thần các là cảm giác không thấy bên ngoài thời gian biến hóa đấy, cho nên , đem làm Hoàng Bắc Nguyệt lần nữa khi...tỉnh lại , nàng cũng không biết bên ngoài đã qua bao lâu thời gian.

Lười biếng duỗi lưng một cái , lập tức cảm giác được toàn thân hết sức thoải mái dễ chịu , chính mình phảng phất đã hoàn toàn dung nhập đến rồi chung quanh thế giới bên trong , đó là một loại pháp tắc đều ở nắm giữ cảm giác. Nếu như nàng nguyện ý , thần trí của nàng thậm chí có thể nhẹ nhõm lan tràn đến hành tinh này từng cái nơi hẻo lánh. Có thể nàng cũng không muốn như thế , nàng thậm chí đều không có lại để cho thần trí của mình hướng ra phía ngoài phóng thích , chỉ là lại để cho chính mình bảo trì tại một cái bình thường nhất người trong trạng thái.

"Đông đông đông" đúng lúc này , tiếng đập cửa vang lên.

Hoàng Bắc Nguyệt mở trừng hai mắt , đứng người lên , chải đầu lũng rồi thoáng một phát có chút tán loạn tóc dài màu bạc , lúc này mới lái xe môn chỗ.

"Ai à?"

"Là ta." Ngoài cửa , truyền đến Hoắc Trạm Dực thanh âm.

"Ngươi lại đây làm gì vậy?" Hoàng Bắc Nguyệt tức giận mà nói.

"Đưa cơm ah! Giữa trưa , nên ăn cơm đi." Hoắc Trạm Dực rất là bất đắc dĩ nói. Hắn tựa hồ cũng đã sớm quên rồi, đến rồi bọn hắn bực này tu vi , căn bản là không cần ăn cơm chuyện này.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ngơ , vô ý thức kéo cửa ra. Quả nhiên , ngoài cửa Hoắc Trạm Dực trong tay nâng một cái càng lớn một ít khay , khay thượng để đó phong phú thức ăn.

"Vậy thì ăn cơm trưa rồi sao? Thật nhanh ah! Ta tựu híp mắt trong chốc lát." Hoàng Bắc Nguyệt lẩm bẩm nói.

Hoắc Trạm Dực chịu đựng cười , nói: "Ngươi không phải là ăn điểm tâm đi nằm ngủ , sau đó vừa tỉnh lại a?"

"Nào có. Ta đã sớm tỉnh." Hoàng Bắc Nguyệt lập tức cho mình phân biệt.

Hoắc Trạm Dực đi vào gian phòng , đem khay đặt ở trên mặt đất , hướng Hoàng Bắc Nguyệt ý chào một cái , "Ngươi còn ăn hạ sao?"

"Đương nhiên." Hoàng Bắc Nguyệt trung thực không khách khí ở hắn đối diện ngồi xuống , nhìn cũng không nhìn hắn liếc mà bắt đầu gặm lấy gặm để.

Lần này Hoắc Trạm Dực thế nhưng mà trường giáo huấn rồi, lập tức động thủ , bắt đầu cùng nàng giành ăn. Hai người tốc độ đều rất nhanh , một lát sau , gió cuốn mây tan giống như, đem Hoắc Trạm Dực mang đến đồ ăn ăn không còn một mảnh.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu trừng hướng Hoắc Trạm Dực , "Ngươi như thế nào còn như vậy tham ăn?"

Hoắc Trạm Dực sững sờ , "Ngươi nhớ rõ trước kia ta có thể ăn thời điểm rồi hả?"

Hoàng Bắc Nguyệt cũng sửng sốt , sau đó lắc đầu liên tục , "Không nhớ rõ. Chỉ là đột nhiên muốn nói như vậy."

Trong lòng có chút nhộn nhạo lên một tia khác thường , Hoắc Trạm Dực cầm lấy trắng noãn khăn tay rất tự nhiên cho nàng lau đi khóe miệng. Hoàng Bắc Nguyệt vô ý thức tựu muốn né tránh , nhưng không biết vì cái gì , tại đây một cái chớp mắt , nàng vừa vặn thấy được Hoắc Trạm Dực ánh mắt.

Ánh mắt của hắn chuyên chú mà ôn nhu , giống như là tại chà lau trong cuộc sống trân quý nhất sự vật tựa như. Nhìn xem ánh mắt của hắn , Hoàng Bắc Nguyệt động tác tự nhiên mà vậy tựu ngừng lại Nhâm do hắn cho mình lau khóe miệng.

Hoắc Trạm Dực buông khăn tay , nói: "Ta trước tiên đem đồ đạc thu. Ngươi cũng ngủ rất lâu rồi. Chúng ta như thế này có thể hay không tâm sự? Yên tâm , không trò chuyện chuyện trước kia, tâm sự nhi tử , được không?"

Hoàng Bắc Nguyệt đôi mi thanh tú cau lại , nhìn xem hắn , nói: "Được rồi."

Hoắc Trạm Dực bưng khay đi , thời gian không dài , hắn một lần nữa trở lại trong phòng , đem cửa phòng đóng lại.

Không biết vì cái gì , đem làm Hoàng Bắc Nguyệt nhìn xem hắn hướng chính mình đi tới thời điểm , đột nhiên có chút khẩn trương , hướng về sau xê dịch thân thể.

"Ngươi cùng ta bảo trì ba mét khoảng cách ha." Hoàng Bắc Nguyệt chỉ chỉ nàng vừa mới tại đối diện dọn xong đệm.

"Ah , tốt!" Hoắc Trạm Dực đáp ứng một tiếng , tại đối diện nàng ba mét bên ngoài ngồi xuống.

Nhìn xem hắn bảo trì khoảng cách này , Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng thở ra , nghĩ thầm , khoảng cách này ngươi có thể không gặp được ta đi à nha.

Hai người ngồi đối diện , nhìn xem lẫn nhau. Hoắc Trạm Dực nhìn xem Hoàng Bắc Nguyệt cặp kia màu xanh mắt to , ánh mắt không khỏi trở nên càng ngày càng ôn nhu lên. Thời gian dần trôi qua , ôn nhu tựu biến thành si mê , vô ý thức giơ lên tay , phảng phất muốn bắt lấy cái gì tựa như.

Hoàng Bắc Nguyệt cảnh giác mà nói: "Ngươi làm gì thế? Ngươi không phải nói muốn cùng ta tâm sự sao? Tại sao lại không mở miệng."

"Ah nha. Là , chúng ta tâm sự." Hoắc Trạm Dực giống như là tỉnh ngộ đi qua tựa như , vội vàng nói ra.

"Ta muốn hỏi hỏi ngươi , ngươi còn nhớ rõ sinh nhi tử thời điểm tình huống sao? Lúc ấy ngươi này đây hình người trạng thái sinh hắn , hay là dùng hình rồng trạng thái?" Hoắc Trạm Dực không biết nói cái gì liền nói thứ mình biết

Hoàng Bắc Nguyệt sững sờ , mờ mịt lắc đầu , nói: "Ta cũng không biết ah! Ta là từ băng bên trong bị tuyết tan đi ra đấy. Khi đó , ta là hình người a."

" Ta thì bị một cái nữ tử và nam tử cứu lấy sau đó bọn họ kiếm công việc cho ta làm và hình thành bây giờ " Hoắc Trạm Dực tràn ngập ý cười nói người hắn nói đương nhiên là ông và bà rồi

"Nữ hài nhi? Rất đẹp sao?" Hoàng Bắc Nguyệt thốt ra.

Hoắc Trạm Dực trực tiếp bỏ qua vấn đề này khẽ nói " ngươi không nhớ rõ ta , thậm chí cũng không thích ta , nhưng ngươi cũng không cải biến được ngươi là mẹ hắn , ta là cha của hắn sự thật này a. Ngươi chẳng lẻ không hy vọng Thiên Hàn vui vẻ sao? Con của chúng ta từ nhỏ tựu không có thân sinh cha mẹ tại bên người , chúng ta đều thua thiệt hắn rất nhiều nhiều nữa.... Tương lai thời gian , chẳng lẽ chúng ta không có lẽ hảo hảo đền bù hắn sao?"

Nghe hắn vừa nói như vậy , Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt lập tức tựu trở nên ôn nhu lên, "Ân" rồi một tiếng.

Hoắc Trạm Dực tiếp tục nói: "Đã chúng ta muốn cho nhi tử hạnh phúc , đầu tiên muốn lại để cho hắn chứng kiến chúng ta là hạnh phúc đấy, như vậy hắn mới có thể thật sự vui vẻ ah! Hắn nhất định sẽ hy vọng chúng ta hảo hảo ở cùng một chỗ , cùng một chỗ làm bạn lấy hắn. Cho nên , chúng ta nhất định là không thể tách ra đấy, bằng không thì sẽ chỉ làm hắn lo lắng. Cho nên , coi như là trang , đang tại nhi tử mặt , ngươi cũng đừng...với ta thái độ quá kém , chúng ta cũng nên tại nhi tử trước mặt , biểu hiện thân thiết một ít. Ngươi thấy được không được?"