Chương 96: Đại Ma Vương giảng bài

Trên trán Tiền Lỗi đã bắt đầu có mồ hôi chảy xuống: "Cái này...."

Quý Hồng Bân không nói gì, chẳng qua là nhìn hắn.

Tiền Lỗi kiên trì nói: "Ta mới vừa nói, đây Quý Hồng Bân lão sư... chính là cái... Đại Ma Vương..."

Lời vừa nói ra, toàn lớp sợ hãi, nhưng quỷ dị là cả lớp vẫn im phăng phắc như trước.

Quý Hồng Bân nói: "Ngồi xuống đi."

Tiền Lỗi sững sờ, hắn cũng không nghĩ mình lại có thể được tha dễ dàng như thế, hắn vội vàng ngồi xuống mà thở dài một hơi.

Quý Hồng Bân vẫn là một bộ dáng bình tĩnh như vậy: "Ta nói này, Tiền Lỗi nói đúng. Đối với các ngươi thì ta chính là một cái Đại Ma Vương."

"..."

Quý Hồng Bân thản nhiên nói: "Sáng hôm nay, tất cả đều là khóa của ta. Một nửa thời gian đầu tiên, ta sẽ giảng bài; sau đó ta muốn tiến hành khảo hạch với các ngươi mộ chút. Khảo hạch hợp cách có thể đi ăn cơm trưa, không hợp lệ thì vẫn khảo thí đến khi hợp lệ."

"A..." Những thanh âm ai thán lập tức truyền khắp toàn lớp.

Lam Hiên Vũ thừa cơ lần nữa hướng Tiền Lỗi mà hỏi: "Quý lão sư là dạy gì đó a?"

Khóe miệng Tiền Lỗi khẽ co lại: "Quý lão sư dạy tri thức trụ cột về hồn thú. Lúc vừa mới học mọi người đều cảm thấy môn này rất vô dụng, nên cũng không có ý định nghiêm túc học, dù sao chúng ta cũng không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với hồn thú, nhưng bắt đầu khóa học của vị lão sư này mọi người mới biết hắn nghiêm khắc đến cỡ nào. Đáng sợ hơn là, nghe nói Quý lão sư chính là cường giả đệ nhất Thiên La học viện chúng ta, ai cũng không dám gây sự với hắn. Hơn nữa, mỗi lần hắn dạy đều đặc biệt nhiều, đặc biệt hỗn tạp, hắn còn muốn chúng ta phải nhớ kỹ. Mỗi tiết học đều có khảo hạch, mà khảo hạch không qua thì ăn đủ loại phạt đấy.”

Tri thức về hồn thú? Nghe thấy tên chương trình học này, Lam Hiên Vũ không khỏi thở dài một hơi.

Thứ hắn quen thuộc nhất còn không phải hồn thú sao? Cha mẹ đều là nghiên cứu viên của sở nghiên cứu hồn thú cổ, từ nhỏ đến lớn, hắn chính là bị mưa dầm thấm đất. Có thể nói, hắn là người hiểu biết về hồn thú nhất lớp rồi.

"Bắt đầu đi học. Hôm nay ta muốn nói cho các ngươi về đẳng cấp của hồn thú và đặc tính của hồn thú đỉnh cấp."

Quý Hồng Bân bắt đầu tiết học.

"Mọi người đều biết, từ xưa đến nay, chúng ta vẫn luôn dựa theo niên hạn tu luyện của hồn thú để phân loại. do đó mới có mười năm Hồn Thú, trăm năm Hồn Thú, nghìn năm Hồn Thú, vạn năm Hồn Thú cùng mười vạn năm Hồn Thú. Những loại hồn thú này sẽ sinh ra màu sắc hồn hoàn theo thứ tự là trắng, vàng, tím, đen cùng màu đỏ. Còn có vài loại hồn hoàn có màu sắc đặc thù, tiếp đây ta cho mọi người mấy cái ví dụ.”

"Đầu tiên, trong những hồn hoàn có màu sắc đặc thù, thì số lần xuất hiện nhiều nhất, chính là hồn hoàn màu vàng cam.”

“hồn thú muời vạn năm trở lên, nhất là đạt đến hai mươi vạn năm, sẽ được gọi là hung thú, hồn hoàn bọn chúng sinh ra chính là màu vàng cam. Cho nên, màu vàng cam thường thường sẽ có nghĩa là cường đại. Hồn hoàn mười vạn năm màu đỏ sẽ giao phó cho hồn sư hai cái Hồn Kỹ, mà hồn kỹ của hồn hoàn màu cam có khả năng sẽ còn thêm nữa.”

"Dùng khoa học kỹ thuật trước mắt của Truyền Linh Tháp, đã có thể miễn cưỡng phỏng chế ra hồn hoàn màu đỏ rồi, nhưng hồn hoàn màu vàng cam là vĩnh viễn không có khả năng phỏng chế. Bởi vì tất cả Hồn Thú đều phải trải qua Thiên Kiếp mới có thể tăng lên tới cấp độ hung thú, mà Thiên Kiếp thì không cách nào mô phỏng đấy.

""Trừ hồn hoàn màu vàng cam còn có một số loại càng thêm hiếm thấy, chẳng qua là trước mắt chúng ta còn không có cách nào xác định nó đã từng xuất hiện hay chưa. Thí dụ như hồn hoàn trăm vạn năm trong truyền thuyết""

"Truyền thuyết, trong lịch sử thì người đầu tiên có được hồn hoàn trăm vạn năm chính là thủy tổ của Đường Môn, Đường Tam. Nghe nói, trước khi Hải Thần Đường Tam thành thần ngài đã từng đánh chết một đầu Thâm Hải Ma Kình Vương trăm vạn năm, do đó ngài lấy được hồn hoàn trăm vạn năm. Về màu sắc của hồn hoàn trăm vạn năm thì chúng thuyết vẫn phân vân, có người nói là màu vàng, có người nói là màu trắng, cũng có người nói là màu bạch kim, càng có người nói hồn hoàn trăm vạn năm khác nhau thì màu cũng khác nhau. Đến cùng là như thế nào thì đến nay vẫn không có kết luận.”

"Trong lịch sử, người thứ hai có được hồn hoàn trăm vạn năm chính là người sáng lập ra Truyền Linh Tháp, Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo, nghe nói ngài cũng đã thành Thần. Trước khi ngài thành thần còn đánh bại được "Hung thú chi Vương", Thú Thần Đế Thiên. Hồn hoàn trăm vạn năm của ngài đến từ một loại hồn thú tên là Thiên Mộng Băng Tằm."

Lời nói của Quý Hồng Bân rất nhanh, nhưng Lam Hiên Vũ lại nghe rất say sưa, bởi vì những tri thức về hồn thú đỉnh cấp cùng những tri thức về Hồn Hoàn hắn cũng chưa từng nghe qua, dù sao, khoảng cách này đối với hắn thật sự là quá xa vời.

"Còn có một loại hồn hoàn có màu sắc đặc thù, trong lịch sử chỉ xuất hiện qua một lần. Chủ nhân của nó chính là người được vinh dự là "Người dẫn dắt thời đại mới" đại sứ hòa bình của nhân loại cùng Hồn Thú, là nhân vật đại biểu cho tiêu chí di dân giữa các hành tinh, càng là nhân vật truyền kỳ của hành tinh mẹ, Long Hoàng Đấu La Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân cũng là một người sống ở thời đại gần chúng ta nhất trong những nhân vật lịch sử mà ta vừa nói. Những ghi chép về ngài cũng tương đối tường tận. Có rất nhiều chuyện truyền kỳ có thật về Đường Vũ Lân, hắn có một cái Hồn Hoàn màu vàng lục. Không sai, chính là màu vàng lục, điên cuồng, trong lịch sử chỉ xuất hiện qua một lần.”

"Căn cứ theo bạn hắn nói về sau, cái hồn hoàn màu vàng lục này rất có thể có quan hệ với sinh mệnh lực, nhưng tình huống cụ thể liên quan đến cơ mật của liên bang nên cũng không có công khai. Từ trên tổng hợp lại, hầu như tất cả hồn hoàn có màu sắc đặc thù đều có đặc tính riêng của chính mình, hơn nữa, những hồn hoàn này đều là những danh từ cường đại."

Mỗi học viên đều nghe rất chăm chú, mà làm gì có ai không dám không chăm chú a, nếu không thì khảo hạch làm sao bây giờ?

"Tiếp theo, ta muốn giảng một chút tình huống có quan hệ tới hung thú. Việc đầu tiên chúng ta đầu tiên muốn nói, chính là bản thể là Kim Nhãn Hắc Long Vương, Thú Thần Đế Thiên. Đặc tính của hắn là....."

Quý Hồng Bân bắt đầu giảng thuật đủ loại đặc tính có quan hệ tới hung thiện, những thứ hắn đã nói, đều là những thứ đã từng xuất hiện trong lịch sử nhân loại. Hắn giảng vô cùng kỹ càng, kể cả năng lực của mỗi một vị hung thú, đại khái xuất hiện ở cái niên đại nào, còn sống hay không...

Nói trọn vẹn nửa giờ, vị Quý lão sư này mới dừng lại: "giải lao mười phút, mười phút sau, bắt đầu khảo hạch."

Nói xong, hắn liền đi ra ngoài.

Hắn vừa đi, toàn lớp lập tức trầm tĩnh lại, nhưng không có ai ly khai phòng học mà đi ra ngoài hoạt động. Sau khi buông lỏng một lát, mỗi người đều ngồi tại chỗ của mình mà minh tư khổ tưởng, ngay cả Kim Tường cũng giống vậy.

Lam Hiên Vũ nói: "Khảo hạch sẽ rất khó sao? Sao mọi lại có vẻ đều rất khẩn trương vậy."

Tiền Lỗi cười khổ nói: "Đương nhiên khó a! Mấu chốt là khảo hạch qua không được thì trừng phạt rễ rất đáng sợ, ngươi ong chưa thấy Kim Tường sợ Quý lão sư như vậy sao? Ban đầu, hắn không nghe giảng cho tốt nên khảo hạch không có qua, còn nói khoác mà không biết ngượng, hắn nói học cái này vô dụng. Sau đó Quý lão sư liền bắt lấy hắn, mở cửa sổ...rồi ném hắn ra ngoài."

Lam Hiên Vũ nói: "Ném ra ngoài? Tầng này thì có sao."

Dù sao mọi người cũng đều là hồn sư, từ nơi này té xuống cũng không đến mức bị thương.

Khóe miệng Tiền Lỗi co lại: "Không phải ném xuống mà là ném lên. Theo Kim Tường tự nói, hắn bị ném lên không trung, ít nhất cũng phải mấy trăm mét, cũng không biết Quý lão sư lấy ở đâu ra được cái khí lực lớn như vậy. Sau đó Quý lão sư liền duỗi tay ra ngoài cửa sổ, bắt được hắn, rồi lại ném lên, lại bắt, lại ném lên, như thế tầm mười lần. Đến lúc Kim Tường trở lại hắn đã sợ đến mức khóc không nổi rồi."

Lam Hiên Vũ ngơ ngác nói: "Đây không phải là xử phạt về thể xác sao?"

Tiền Lỗi nói: "Quý lão sư nói, sau này thì sớm muộn gì mọi người cũng phải học tập phi hành, vô luận là thông qua Cơ Giáp, Đấu Khải hay bằng vào năng lực bản thân cũng phải học được bay. Mọi người cần tự nghiệm cảm giác mất thăng bằng giữa không trung mới có lợi cho học tập."

"Cái này..."

Đúng lúc này, Quý Hồng Bân đã trở về.

"Khảo hạch bắt đầu. Lam Hiên Vũ là ai? Mới tới sao? Ngươi tới trước."