Lam Hiên Vũ lấy ra một đồ vật nhận được khi nãy, một thứ trông có vẻ giống đồng hồ, sau đó hắn chà nhẹ lên cửa phòng, cửa mở.
Lam Hiên Vũ chưa bao giờ ở qua trường học, với hắn mà nói, tất cả đều là tươi mới đấy.
Hắn đi vào ký túc xá, bên trong có ba cái giường cao, cần phải trèo bậc thang lên, phía dưới là bàn học, bên cạnh có ngăn tủ. Toàn bộ ký túc xá ước chừng có hai mươi mét vuông, rất sạch sẽ. Hai chiếc giường bên cạnh đều đã có đệm chăn, hiển nhiên là đã có người ở, chỉ có chiếc giường ngay lối ra vào là trống không.
"Ký túc xá của lớp thiếu niên năng động cùng những ký túc xá khác không quá giống nhau, tuy cũng chia ra ký túc xá nam nữ sinh nhưng đều ở chung một tầng. Đối diện là ký túc xá nữ sinh, các ngươi bên này là nam sinh. Ký túc xá của các ngươi rất giống ban phổ thông cấp sáu đấy. Giường cùng ngăn tủ phía ngoài đều là của ngươi. Cái đồ giống với đồng hồ đồ là dụng cụ thông tin, bên trong có tin tức chứng thực thân phận của ngươi, vô luận là quay về ký túc xá hay vào phòng học, hoặc khi sử dụng các loại khí cụ hay là đi nhà ăn ăn cơm, đều phải dùng đến nó.
Bởi vì tình huống của ngươi có chút đặc thù nên quyền hạn trong dụng cụ thông tin của ngươi tương đối cao, tất cả phương tiện của học viện đều miễn phí mở cửa đối với ngươi, kể cả cơm trưa. Đây là học viện đền bù tổn thất cho ngươi."
"Cảm ơn Mục lão sư." Lam Hiên Vũ đem dụng cụ thông tin đeo lên cổ tay. Đã có thứ này, cuộc sống của hắn trong học viện sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
"Ta giới thiệu cho ngươi tình hình trước mắt của lớp thiếu niên năng động một chút. Đây là lớp thiếu niên năng động đầu tiên của Thiên La học viện chúng ta, toàn bộ thành viên ba gồm mươi người, ngươi là người cuối cùng nhập học đấy. Bọn hắn cũng đã qua hai tháng tập huấn, đã có tiến bộ rất lớn. Tuy rằng ngươi nhập học muộn, nhưng căn cứ vào khảo thí lúc trước lão sư vẫn kỳ vọng vào ngươi rất cao."
"Lớp các ngươi, nam sinh là hai mươi người, nữ sinh mười người, Diệp Linh Đồng tới từ phân viện lúc trước của ngươi cũng ở trong đó. Buổi chiều ngươi sẽ lấy được thời khóa biểu, phải nhanh một chút đuổi kịp bộ pháp của mọi người. Hàng năm, lớp thiếu niên năng động đều có khảo hạch ba lần trở lên, một khi thành tích không hợp cách, hay bị tụt lại phía sau quá nhiều là sẽ có khả năng bị loại.
Dù sao thì lớp thiếu niên năng động này cũng là ngang hàng với lớp thiếu niên thiên tài của Lăng Thiên học viện đấy, tương lai, các ngươi sẽ tránh không được việc đại biểu học viện tham gia các trận đấu, bày ra thực lực của học viện. Học viện cũng hy vọng từ lần bắt đầu này của các ngươi, lớp thiếu niên năng động chúng ta có thể đánh cho vang thanh danh, trở thành tinh anh trong tinh anh của học viện."
"Hơn nữa, những thứ các ngươi được hưởng thụ đều là quy cách đãi ngộ cao nhất của học viện, điều này có nghĩa rằng các ngươi sẽ phải gánh vác trách nhiệm lớn nhất. Dựa theo kế hoạch của học viện thì tới khi các ngươi lên tới trung cấp, rất có thể sẽ đào thải qua một phần ba số người, lên tới cao cấp học viện, sẽ đào thải tới một nửa, cuối cùng chỉ có thể có mười người trở thành đệ tử hạch tâm chính thức cũng đã rất tốt. Cho nên, việc học tiếp theo sẽ phi thường gian khổ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Vâng." Lam Hiên Vũ dùng sức gật gật đầu.
Ở cái tuổi này của hắn còn không hiểu nhiều cái gì là áp lực, đi tới nơi này, nhiều hơn nữa là cảm thấy mới lạ.
"Ngươi chỉnh đốn một lát đi. Về sau trọ ở trường, tất cả đều phải dựa vào chính mình, còn có, nên tạo quan hệ tốt với các đồng học, vì rất có thể tương lai vài chục năm nữa các ngươi cũng vẫn ở cùng một chỗ học tập, sinh hoạt."
"A, tốt."
Mục Trọng Thiên xoa đầu hắn, nói: "Giữa trưa ta lại đến dẫn ngươi đi ăn cơm."
"Cảm ơn lão sư."
Mục Trọng Thiên đi rồi, Lam Hiên Vũ tức thì tò mò mà đánh giá ký túc xá.
Hắn cất kỹ đồ đạc của mình trước tiên, sau đó đi xem hai cái bàn của hại bạn cùng phòng.
Trên mặt bàn bên trái bày biện năm sáu cái mô hình nhỏ, đều là Cơ Giáp, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, không chỉ có cơ giáp hình người, còn có cả cơ giáp hình thú.
Thấy những mô hình cơ giáp này, Lam Hiên Vũ không khỏi nghĩ tới hai mô hình kia của chính mình, vì vậy nắm đã âm thầm quyết định, đợi cuối tuần cũng phải đem mô hình đến bày trên mặt bàn của mình mới được.
Chiếc bàn phía bên phải có vẻ gọn hơn một chút, trên bàn chỉ có một chậu hoa nhỏ, bên trong mọc ra một đám xanh thực vật mơn mởn, lá cây hình tam giác, hai bên còn có gai ngược, vừa nhìn đã cảm thấy chạm vào sẽ rất đau.
Cái này chính là sở thích cỉa hai bạn cùng phòng sao!
Lam Hiên Vũ bò lên giường, đem đệm của chính mình trải ra. Khi hắn lên phía trên mới phát hiện, trên giường của hai bạn cùng phòng đều có màn, màn đã đem giường cách thành một không gian nhỏ, hơn nữa hai cái màn là giống nhau.
Hắn tìm kiếm qua trên giường một lát, quả nhiên có một cái cái nút. Ngay sau khi hắn đè xuống cái nút kia thì lập tức có màn bay lên, một mực gắn lên trần nhà, đem giường ngăn cách ra, chỉ để lại vị trí bậc thang thuận tiện ra vào.
Đừng nhìn cái màn này chỉ làm từ vải bố, nhưng nó lại cho người ta một cảm giác tư mật không tệ. Lam Hiên Vũ nhịn không được mà cảm thán trong lòng, học viện cân nhắc thật đúng là chu đáo a!
Hắn trải tốt đệm chăn rồi nằm xuống giường, cảm giác coi như không tệ.
Có lẽ là bởi vì quá thoải mái dễ chịu nên chỉ một lát sau Lam Hiên Vũ đã ngủ thϊếp đi.
Không biết qua bao lâu, Lam Hiên Vũ đột nhiên cảm thấy có vật gì đó đang đυ.ng chính mình, hắn vô thức mà trở mình ngồi dậy, lại thấy một khuôn mặt béo mập cười tủm tỉm.
"Ngươi là bạn cùng phòng mới tới a? Ngươi mạnh khỏe chứ, ta là Tiền Lỗi, làm quen thoáng một lát. Ngươi ăn cơm đi, Mục Trọng Thiên lão sư vừa mới tới đây gọi ngươi đi ăn cơm, ta nói với hắn rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi."
"A, a, ngươi mạnh khỏe, ta là Lam Hiên Vũ." Nghe thấy hắn nói là bạn cùng phòng, Lam Hiên Vũ vội vàng bò xuống từ trên giường.
Tiền Lỗi vỗ vỗ một bên chỗ nằm, cũng chính là cái mặt bàn bày cơ giáp kia kia, hắn nói: "Ta ngủ ở đây, Phong tử ngủ ở giường đó. Tên kia đói bụng quá, không có quay về ký túc xá mà trực tiếp tới nhà ăn rồi. Đi, chúng ta đi nhà ăn tìm hắn đi."
"Tốt!" Thấy Tiền Lỗi nhiệt tình như vậy, Lam Hiên Vũ cũng không khỏi lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Nhà ăn không có bên lầu ký túc xá này mà là ở phía sau Lầu Dạy Học Chính. Khu vực dùng cơm của đệ tử lớp thiếu niên năng động cùng những học viên khác là tách ra đấy. Khi Lam Hiên Vũ đi theo Tiền Lỗi vào tới nhà ăn, một mùi thơm đập vào mặt, Lam Hiên Vũ lập tức nuốt xuống một nhụm nước miếng.
Từ khi đến Thiên La Thành, việc cung ứng những nguyên liệu nấu ăn cho Lam Hiên Vũ liền đã dừng, chỉ có thể dựa vào việc ăn đại lượng đồ ăn để chống đỡ cho tiêu hao của thân thể. Nhưng mới tiến vào phòng ăn này, hắn liền nghe thấy được một cỗ mùi vị quen thuộc, một cỗ thuộc về nguyên liệu quý hiếm.
Nguyên liệu nấu ăă quý hiếm tuy rằng cũng không phải đều tốt, nhưng mang đến năng lượng sung túc. Cái này làm thức ăn cho lớp thiếu niên năng động cũng coi như không tệ, khó trách phải tách khỏi những đệ tử bình thường, Lam Hiên Vũ thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng Lam Hiên Vũ không biết là, vì bồi dưỡng lớp thiếu niên năng động này, Thiên La học viện đã phải rót xuống nguồn vốn gốc. Thật sự là bởi vì Thiên La học viện đã gặp một ít chuyện kí©h thí©ɧ, cho nên mới đau nhức mà hạ quyết tâm bồi dưỡng một đám tinh anh nhân tài.
Không chỉ riêng Lam Hiên Vũ được miễn tất cả phí tổn, mà trên thực tế, tất cả học viên của lớp thiếu niên năng động đều được học viện chi trả cho đại đa số bộ phận chi tiêu. Học viện tập trung những tài nguyên tốt nhất chính là vì bồi dưỡng những nhân tài ưu tú nhất. Với tư cách nếm thử, học viện đã phân phối không ít kinh phí cho lớp thiếu niên năng động, về phần có thể tiếp tục bao lâu thì phải nhìn vào thành tích của lớp thiếu niên năng động đầu tiên này.
"Lam Hiên Vũ?" Còn chưa có tìm được chỗ ngồi, Lam Hiên Vũ đã nghe được một giọng nói hắn rất quen thuộc, nhưng hắn không nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy.
Diệp Linh Đồng bước vài bước đã tới trước mặt Lam Hiên Vũ.
Hai tháng không thấy, có vẻ như Diệp Linh Đồng đã cao hơn một ít, đôi mắt to của nàng cũng càng trở nên sáng ngời rồi.
Sau khi thấy Lam Hiên Vũ, trong mắt của nàng tràn đầy sự vui mừng.
"Ngươi mạnh khỏe rồi nha?" Diệp Linh Đồng cao hứng nói.
.