Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đấu La Đại Lục 4: Chung Cực Đấu La

Chương 60: Ba đã trở về!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một mình tha hương làm dị khách, mỗi gặp ngày hội lần tư thân.

Không có chính thức rời xa người nhà sẽ vĩnh viễn không biết đến loại cảm giác này. Không thể nghi ngờ, Lam Tiêu cũng nhớ nhà, cũng tưởng niệm vợ con hắn thật sâu.

"Trừng Trừng, thời gian có hạn, ngươi hãy nghe ta nói." May mà Lam Tiêu còn rất lý trí đấy, hắn nhanh chóng nói ra.

Nam Trừng vội vàng dừng khóc, nói: "Ngươi nói đi."

Lam Tiêu nói: "Ta rất khỏe, ngươi yên tâm. Ở chỗ ta tất cả đều thuận lợi, chúng ta thật sự lại phát hiện một hành tinh mới. Hơn nữa từ sơ bộ quan sát kiểm nghiệm, điều kiện của cái hành tinh này thậm chí còn tốt hơn hai hành tinh Thiên Đấu, Thiên La. Thể tích và tài nguyên cũng lớn hơn, vô cùng thích hợp cho nhân loại cư trú, thậm chí ngay cả hàm lượng dưỡng khí và áp suất không khí cũng đều không kém hành tinh mẹ bao nhiêu.

Chúng ta vừa tiến hành xong một loạt kiểm tra đo lường cùng lấy mẫu, lập tức liền đem lên đường về rồi. Quay về có khả năng cần phải nửa tháng, cho nên chỉ nữa tháng nữa, trước khi Hiên Vũ khai giảng ta có thể về đến nhà. Lần này đi tuy rằng thời gian hơi dài một chút nhưng vẫn rất thuận lợi đấy. Nói không chừng liên bang chúng ta sắp có một hành tinh mới rồi. Ngươi yên tâm đi, ta lập tức sẽ trở lại. Nói cho Hiên Vũ, ba rất nhớ hắn."

"Ba, con ở đây." Lam Hiên Vũ vội vàng kêu một tiếng.

Nam Trừng cả giận nói: "Ta thì sao đây?"

Lam Tiêu nở nụ cười: "Đương nhiên cũng nhớ rồi, đặc biệt nhớ."

Nam Trừng đỏ mặt lên, nói: "Cái này còn tạm được. Thế nhưng còn muốn nửa tháng a!"

Lam Tiêu than nhẹ một tiếng: "Vũ trụ vận chuyển, căn bản là không có cách nào xác định được thời gian cụ thể, thực tế chúng ta đây là đang thăm dò giữa các hành tinh. Sau khi đi ra ngoài ta mới hiểu được, tình huống này của bọn ta đã là rất thuận lợi rồi. Được rồi, ta không thể nói nữa, còn phải để lại thời gian cho các đồng nghiệp, cứ như vậy đi, chờ ta trở lại. Yêu các ngươi."

Hồn đạo thông tin cắt đứt. Nam Trừng vốn là ngẩn người, sau đó lại có chút ít nghiến răng nghiến lợi. Có điều, Lam Hiên Vũ đứng bên người Nam Trừng lại phát hiện rõ ràng mắt sáng rực lên, cũng không có thất thần như lúc trước.

Đột nhiên, Nam Trừng khẽ cong eo, hai tay ầng lên hai má trắng nõn của Lam Hiên Vũ mà hôn, sau đó nàng cao hứng bừng bừng mà xông ra ngoài: "Mẹ đi nấu cơm cho ngươi!"

Lam Hiên Vũ có chút ghét bỏ mà lau lau mặt: "ướt cả rồi, mẹ thiệt là.... không viết ba đã về tới đâu rồi, không biết có quà cho ta không đây. Nếu không có... hừ, liền không để cho hắn thân thiết;"

Không hề nghi ngờ, chỉ có một phút đồng hồ thư từ qua lại nhưng cũng đã mang cho mẹ con hắn một sức sống cực lớn cực lớn, đây cũng là quà tốt nghiệp tốt nhất của Lam Hiên Vũ.Lam Hiên Vũ đem việc Lớp thiếu niên năng động nói cho Nam Trừng, tự nhiên là đã nhận được sự ủng hộ của nàng.

Lam Hiên Vũ cũng đã định ra cho mình một mục tiêu, đầu tiên là hắn muốn trong nửa tháng này tăng hồn lực tới mười bốn cấp, sau đó sẽ tiến hành rèn luyện toàn bộ phương vị.

Trong phòng tu luyện gia đình tối đa cũng có thể gia tăng gấp ba trọng lực, Lúc trước, khi Na Na dạy hắn cũng đã bắt đầu để cho hắn nếm thử luyện tập gia tăng gấp đôi trọng lực. Lam Hiên Vũ quyết định, trong ngày nghỉ này ít nhất phải luyện tập trọng lực gia tăng tới gấp 1,5 lần, làm cho khí lực bản thân trở nên càng mạnh hơn nữa.

Một học kỳ trước này, có thể là do những nguyên liệu nấu ăn quý hiếm nên hắn cao lớn hơn, cũng cường tráng rồi, so với những đứa nhỏ cùng tuổi cũng cao hơn một chút. Cho nên, tuy hồn lực của hắn tăng lên không nhanh nhưng hắn có thể cảm nhận được tố chất thân thể của mình tốt hơn trước kia một cách rõ ràng, nhất là lực lượng cùng tốc độ. Hơn nữa, hắn khống chế thủy nguyên tố cũng càng ngày càng thuần thục rồi, đã có thể làm một ít động tác thập phần tinh tế. Hắn thập phần nghiêm khắc mà dựa theo kế hoạch vượt qua kỳ nghỉ này.

Bởi vì trượng phu đã có thời gian quay về chuẩn xác nên tâm tình Nam Trừng cũng tốt hơn nhiều, ngày nghỉ cũng mang Lam Hiên Vũ ra đi chơi mấy lần, tuy rằng thời gian cũng không dài nhưng vẫn là vui vẻ.

...

Nửa tháng thời gian, rất nhanh đã đi qua.

Lam Hiên Vũ thuận lợi tăng hồn lực lên tới mười bốn cấp, hơn nữa là sau khi vào ngày nghỉ không lâu liền đạt được. Đối với tuổi thật chỉ có bảy tuổi như hắn mà nói thì đây đã là một cái thành tích tương đối khá.

Mắt thấy đã tới thời gian đi học mà Lam Tiêu lại còn chưa có trở lại, điều này lại làm cho Nam Trừng bắt đầu có chút nôn nóng rồi.

Lam Hiên Vũ nghe thấy nhiều nhất chính là mẹ luôn lẩm bẩm, như thế nào hắn vẫn chưa trở lại? Như thế nào vẫn chưa trở lại...

"Ngày mai sẽ phải đi học, mọi thứ đã chuẩn bị tốt chưa?" Nam Trừng thu xong phòng bếp, nàng đi vào phòng ngủ Lam Hiên Vũ mà hỏi.

Kì nghỉ này, nàng cảm thấy nhi tử tựa hồ đã cao lớn hơn nột chút. Cái tốc độ phát triển này có thể nói là cực nhanh.

"Đã chuẩn bị xong. Mẹ, đêm nay con đang định minh tưởng tại phòng tu luyện đây." hiện tại Lam Hiên Vũ đã rất ít đi ngủ. Hắn dựa theo lời dạy của Na Na lão sư, thời gian minh tưởng càng dài thì hiệu quả lại càng tốt.

Nhất là nếu có thể tiến vào trạng thái chiều sâu minh tưởng thì sẽ có trợ giúp cực lớn cho việc tu luyện. Những thứ Na Na lão sư dạy hắn đều nhớ rõ ràng.

“Ừm, vậy là tốt rồi. Vậy ngươi sớm chút đi thôi." Nam Trừng mỉm cười xoa xoa hai má hắn.

"Vâng."

"cạch,cạch!"

Đúng lúc này, tiếng mở cửa truyền đến.

Hai mẹ con không hẹn mà cùng nhìn ra phía ngoài, sau đó hai mặt nhìn nhau.

Sau một khắc, Lam Hiên Vũ đã kêu to lên: "Ba —" vừa tung người, hắn liền nhảy tới. Nam Trừng chỉ cảm thấy hoa mắt, Lam Hiên Vũ đã vọt ra khỏi phòng.

Lam Tiêu mới vừa vào cửa liền thấy một bóng đen vọt tới, hơn nữa, tiếng gọi kia, nên tự nhiên không cần nhìn hắn cũng biết là ai, hắn lập tức mở rộng hai tay.

Lam Hiên Vũ bám chặt trên người Lam Tiêu, hắn chỉ cảm thấy toàn thân trầm xuống, không khỏi bật cười nói: “tên tiểu tử này, thật đúng là nặng hơn không ít a!"

"Ba, ba!" Lam Hiên Vũ gắt gao mà ôm lấy cổ Lam Tiêu, đã hơn nửa năm không có gặp nhau, Có thể nào không nhớ đây?

Lúc này Nam Trừng cũng đã chạy ra, thấy Lam Tiêu, vành mắt nàng thoáng một chút liền ửng hồng, trên mặt Lam Tiêu rõ ràng nhiều thêm vài phần gian nan vất vả, râu ria lởm chởm đấy, bộ dạng của hắn có chút nhếch nhác, Nhưng may mắn là đôi tròng mắt còn phi thường sáng ngời, vẫn làm cho người ta có một cảm giác yên lòng.

"Ngươi còn biết trở về sao!" Nam Trừng nhịn không được phàn nàn một câu.

Lam Tiêu nhoẻn miệng cười: "Không trở về thì ta có thể đi chỗ nào đây? Ta có mỗi cái nhà thôi a! Huống chi còn có hai cái bảo bối ở nhà đây."

"Hừ, không biết xấu hổ, ai là bảo bối của ngươi rồi." mặt Nam Trừng đỏ lên, nàng tức giận nói, "Còn chưa ăn cơm chứ, ta đi nấu cho ngươi. Phòng bếp vừa mới dọn xong lại phải làm loạn a" Tuy ngoài miệng nàng nói như vậy nhưng chân lại bước nhanh tới phòng bếp.

Lam Hiên Vũ cũng không chê Lam Tiêu râu ria nhiều, cọ cọ mặt vào mặt hắn mà thấp giọng nói: "Ba, ngày nào mẹ cũng lẩm bẩm ngươi như thế nào vẫn chưa trở lại đấy."

Lam Tiêu cười nói: "Nàng a, chính là nói năng chua ngoa nhưng lòng lại như đậu hũ. Ngày mai khai giảng đúng không, cuối cùng thì ba cũng chạy về kịp. Ngày mai ba tiễn đưa ngươi đi học, được không?"

"Tốt! Tốt!" Lam Hiên Vũ vui mừng kêu lên.

Lam Tiêu thả hắn xuống, khẽ hôn nhẹ lên mặt hắn: "Ba đi xem mẹ ngươi một chút, phải an ủi nàng một chút mới được rồi."

"Vâng, ba đi đi."

Lam bước vào phòng bếp, Nam Trừng đã đem những nguyên liệu trong nhà ra mà bận rộn. Lam Tiêu si ngốc mà nhìn mộ màn quen thuộc này, hắn dừng bước, hốc mắt cũng không khỏi có chút ẩm ướt.

Thời gian tám tháng qua, hắn nhớ nhất không phải là một màn mỗi ngày đều có thể thấy này sao? Còn có chuyện gì làm cho người ta kích động cùng ấm áp hơn đây?

"Trừng Trừng." Lam Tiêu nhẹ giọng kêu lên.

Nam Trừng không có quay đầu lại, cũng không có đáp lời hắn.

Lam Tiêu bước qua, từ phía sau ôm lấy eo nàng.

Thân thể Nam Trừng lập tức trở nên mềm mại, nàng rúc vào cái ôm quen thuộc mà ấm áp kia, nước mắt thi nhau mà chảy xuống.

"Thực xin lỗi, đã để cho ngươi phải lo lắng." Lam Tiêu hôn lên mái tóc của nàng.

Nam Trừng nói: "Về sau không nên lại đi lâu như vậy nữa, được không?"

"Ừm, Ta cũng không nỡ bỏ các ngươi a! Có khác biệt mới biết được đây là việc thống khổ cỡ nào."

Đêm nay, Lam Hiên Vũ không có tu luyện nữa, bởi vì hắn lại cùng ba ăn một bữa...

Đêm nay, trong nhà rất ấm áp.
« Chương TrướcChương Tiếp »