Chương 42: Dẫn dắt

Dịch giả: Đức Thành

"A, ngon quá mẹ ơi, ăn hết cái này sao con lại cảm thấy người rất ấm vậy.?" Đầy một bàn đồ ăn nhưng lúc này cũng đã vào hết trong bụng Lam Hiên Vũ.

Bàn đồ ăn này nếu để so với lượng cơm ăn hàng ngày của hắn thì chẳng thấm vào đâu, nhưng sau khi ăn xong thì Lam Hiên Vũ lại có cảm giác rất chắc bụng, hơn nữa hắn còn cảm thấy toàn thân đều ấm áp, một cảm giác thoải mái không nói lên lời.

Na Na nói: "Hiên Vũ, ngươi nghỉ ngơi nửa giờ đi, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu tu luyện. Hôm nay lão sư sẽ dạy ngươi chút kiến thức mới, lão sư sẽ giúp ngươi cảm thu sự biến hóa trong thân thể. Điều này rất trọng yếu."

"Vâng!" Thực ra thì Lam Hiên Vũ cũng không cảm thấy thân thể của mình có biến hóa gì lắm, chỉ là hắn rất thích được ở một chỗ với Na Na nên mới vui vẻ đáp ứng như vậy.

Nửa giờ sau, phòng tu luyện.

Na Na khoanh chân ngồi xuống, nàng để Lam Hiên Vũ khoanh chân mà ngồi trước mặt mình.

"Hiên Vũ, bây giờ lão sư sẽ dẫn ngươi đi cảm thụ sự biến hóa trong thân thể. Những thứ ngươi thấy chính là tình huống trong cơ thể mình. Võ hồn của ngươi rất đặc thù, tuy nhìn qua thì đều là Lam Ngân Thảo nhưng thực ra chúng lại là hai võ hồn khác nhau hoàn toàn, đó cũng chính là cái gọi là song sinh Võ Hồn."

"Hai võ hồn này của ngươi, nếu sắp theo thứ tự thì là Ngân văn Lam Ngân Thảo cùng Kim văn Lam Ngân Thảo, một cái là khống chế thủy nguyên tố, thiên hướng về mặt tinh thần lực, còn cái kia thì tăng cường thể chất của ngươi, nhưng bọn chúng đều có phần bá đạo của riêng mình nên sẽ luôn cố gắng áp chế đối phương. Cái này giống việc trong thân thể ngươi có hai người, bọn hắn chỉ cần vừa thấy mặt là sẽ đánh nhau. Mà nơi bọn hắn đánh nhau chính là trong thân thể ngươi, nếu để cho bọn hắn đánh nhau thì ngươi sẽ bị thương. Lão sư nói như vậy, ngươi có thể hiểu chưa?"

Lam Hiên Vũ cúi xuống mà nhìn tay trái mình một chút, sau đó lại quay sang mà nhìn tay phải, hắn khẽ gật đầu rồi nói: "Lão sư, tại sao bọn hắn lại phải đánh nhau a? Chung sống hoà bình không được sao?"

Na Na mỉm cười: "Đúng vậy, nhất định ngươi phải làm cho bọn hắn chung sống hoà bình. Cho nên việc lão sư muốn dạy ngươi là làm như thế nào để cho bọn chúng không đánh nhau, mà tất cả lại nghe theo ngươi. Hai người bọn họ đều có tính cách lớn nên mỗi ngày ngươi đều phải điều hòa quan hệ của bọn hắn, được không?"

"Vâng."

" Nếu muốn bọn chúng nghe lời ngươi thì việc đầu tiên ngươi phải làm là quen thuộc bọn chúng. Nhắm mắt lại, đi theo lão sư mà nhìn."

Lam Hiên Vũ nhắm hai mắt lại, một cỗ khí tức ấm dần xuất hiện chung quanh thân thể hắn, lại lần nữa cho hắn thấy cái cảm giác ấm áp mà thoải mái kia, sau đó hắn liền thấy được một cảnh tượng kì dị.

Đó là một cái vòng xoáy có hai màu vàng bạc đang xoay tròn trong l*иg ngực hắn, từng sợi dây nhẹ lẫn nhau, tuy tốc độ xoay của vòng xoáy này không nhanh nhưng lại cực kì ổn định.

"Màu vàng cùng màu bạc, chúng chính là thứ đại biểu cho hai võ hồn của ngươi. Lão sư đã giúp ngươi sắp xếp bọn chúng một cách trật tự, lực xoay tròn kia sẽ khiến bọn chúng không thể va chạm vào nhau. Chúng ta vừa huy vọng chúng có thể dung hợp với nhau còn muốn g Đối với chúng ta vừa hy vọng bọn chúng tương lai có thể dung hợp lẫn nhau, từ còn chân chính giải quyết bọn chúng thích đánh giá vấn đề. Cho nên dưới đáy vòng xoáy cũng là điểm trung tâm mà chúng chắc chắn sẽ đυ.ng vào nhau. Việc ngươi cần phải làm là thúc đẩy vòng xoáy này xoay tròn mỗi ngày nhờ vào tu luyện, làm cho nó duy trì sự cân bằng. Hiện tại thì lão sư đang giúp ngươi duy trì sự xoay của nó, nhưng sau này thì nhất định ngươi phải tự làm lấy mới được. Ngươi làm như vậy, dùng Tinh Thần Lực..."

Na Na vô cùng kiên nhẫn mà dạy bảo Lam Hiên Vũ, nàng vừa giảng thuật vừa mang theo hắn đi dẫn đạo hai loại năng lượng. Để điều khiển lấy hai loại năng lượng này thì tất nhiên phải dùng hồn lực của bản thân hắn, mà quá trình dẫn đạo này thực ra cũng là quá trình những năng lượng dung hợp với nhau.

Những ngày nghỉ sau đó của Lam Hiên Vũ đã trở nên rất có quy luật, mỗi ngày hắn đều tu luyện hai lần vào sáng và tối, buổi chiều hắn sẽ theo Na Na học một ít kiến thức. Nam Trừng cùng Lam Tiêu thì trả phép đi làm ngay sau hôm đó, mỗi ngày đều là Na Na ở nhà dạy hắn.

Trải qua một đoạn thời gian thì Lam Tiêu cùng Nam Trừng vũng khá yên lòng về Na Na. Mà sinh hoạt của Na Na thì thật sự là rất đơn giản, trừ việc dạy Lam Hiên Vũ thì đại đa số thời gian nàng đều nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Những ngày chủ nhật, Lam Tiêu cùng Nam Trừng mang Lam Hiên Vũ ra ngoài chơi thì nàng cũng không đi, lúc nào cũng muốn ở nhà.

Tình cảm mà Lam Hiên Vũ dành cho Na Na vẫn luôn ấm lên, đại đa số đứa trẻ tầm tuổi này đều không thích việc tu luyện hay học tập, dù sao thì đó cũng là một việc quá buồn tẻ. Nhưng từ khi Na Na đến thì Lam Hiên Vũ lại luôn cảm thấy việc tu luyện vùng nàng là một chuyển cực kì vui. Na Na luôn có biện pháp hấp dẫn sự chú ý của hắn, dùng các loại phương thức mà dẫn dắt hắn.

Quá trình tu luyện trở nên vui sướиɠ thì tất nhiên hiệu quả cũng sẽ theo đó mà tốt hơn, trừ việc hồn lực vẫn tăng chậm thì tất cả những phương diện khác của Lam Hiên Vũ đều có tiến bộ không nhỏ.

Mỗi ngày Na Na đều ra ngoài một lần, mà lúc về nàng sẽ luôn mang về một ít nguyên liệu nấu ăn cao cấp, Lam Tiêu cùng Nam Trừng cũng không biết những nguyên liệu nấu ăn kia là từ đâu mà đến. Nhưng khi bọn hắn nghĩ tới việc Na Na là một vị Phong Hào Đấu La thì lại cho rằng nàng có được những nguyên liệu cao cấp đó cũng là bình thừing. Dù sao những thứ đó cũng là cho con mình ăn, hơn nữa, có một lần Lam Tiêu đã xác định được những nguyên liệu nấu ăn mà Na Na mang về đều cực kì trân quý thì bọn hắn liền không dám nhắc tới chuyện tiền bạc nữa. Căn bản là bọn hắn không đủ sức trả nổi.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, rất nhanh, kì nghỉ của Lam Hiên Vũ cũng đã hết. Với hắn mà nói thì đây tuyệt đối là một kì nghỉ cực kì vui vẻ, hắn đã được đi phi thuyền vũ trụ, đi tới hành tinh Thiên Đấu, lại còn dẫn về được một lão sư tốt như vậy.

"Na Na lão sư, ta phải đi học rồi..., ngươi còn có thể dạy ta không?" Lam Hiên Vũ ôm lấy đùi Na Na, hắn mang một bộ mặt đáng thương mà nhìn nàng.

" Tất nhiên là có rồi, lão sư sẽ ở nhà chờ ngươi." Na Na ôn nhu mà xoa xoa đầu hắn.

"Quá tốt rồi! Na Na lão sư!."

Na Na cúi xuống ôm lấy hắn, Lam Hiên Vũ cũng nhón lên mà hôn một cái lên mặt nàng. Na Na hơi sững sờ, nàng cảm thấy tâm mình như sắp hòa tan vậy, nàng lấy má mình mà dán lên cặp má phính của Lam Hiên Vũ.

"Hiên Vũ, chúng ta đi thôi kẻo trễ." Lam Tiêu nghiêng đầu quay lại mà giục con trai, sau khi Hiên Vũ tựu trường thì hắn cũng phải bắt đầu hành trình thăm dò của mình rồi

Na Na cứ đứng yên ở đó, nàng một mực nhìn Lam Hiên Vũ rời đi rồi mới quay về phòng, nàng đóng cửa phòng rồi khoanh chân ngồi xuống, hai mắt dần khép kín mà tiến vào trạng thái minh tưởng. Sau một kì nghỉ thì thực sự là những đứa trẻ sẽ có sự chờ mong tới trường nhất định.

Lam Hiên Vũ xuống xe, sau khi hắn chào Lam Tiêu thì không thể chờ đợi được mà chạy vọt vào trường.

Chủ nhiệm Thu Vũ Hinh của năm nhất ban hai đang đứng ở cửa phòng học mà chờ bọn hắn, mỗi sáng sớm nàng đều chờ ở chỗ này mà nhìn đám học sinh của mình chay vào phòng học. Nàng cũng đã thấy Lam Hiên Vũ từ phía xa xa rồi, thực sự là bề ngoài của đứa nhỏ này quá mức xuất chúng nên nàng có muốn không chú ý cũng không được.

"Thu lão sư, buổi sáng tốt lành." Lam Hiên Vũ bước tới mà cúi người chào Thu Vũ Hinh.

Thu Vũ Hinh mỉm cười: "Hiên Vũ, buổi sáng tốt lành. Ô, kì nghỉ mới có mấy ngày mà có vẻ như ngươi đa cao hơn một chút rồi.

"Đúng không? Tạ ơn sư phụ." Lam Hiên Vũ cười híp mắt nói.

"Mau vào thôi." Thu Vũ Hinh nhịn không được mà xoa xoa lấy đầu hắn.

Lam Hiên Vũ vốn đã rất ưa nhìn mà học tập lại tốt, nên không có lão sư nào lại không thích hắn. Nhất là đợt thi cuối kì vừa rồi hắn lại còn đánh thắng được Diệp Đồng, một cô bé cực kì phiền phức, việc này làm Thu Vũ hinh nở mày nở mặt nên tất nhiên nàng sẽ cực kì yêu thích hắn rồi.

"Lam Hiên Vũ!" Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc lại vang lên. Lam Hiên Vũ quay người nhìn lại, hắn chỉ thấy Diệp Linh Đồng đang ló đầu khỏi cửa lớp bên cạnh mà vẫy vẫy tay với hắn.

"Chuyện gì vậy?" Lam Hiên Vũ có chút không muốn mà hỏi.

Diệp Linh Đồng nói: "Ngươi tới đây đi, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi."