Chương 313: Mập mạp lại xin nghỉ

Dịch: Đức Thành

Cứ như vậy, tất nhiên sẽ tạo thành tiêu hao cho thân thể Tiền Lỗi, nhưng không thể nghi ngờ, loại tiêu hao này sẽ rất có lợi đối với việc để thăng cấp độ tinh thần lực của hắn, có thể moi móc những tiềm năng sâu hơn nữa. Nhưng dạng này cũng có thể tạo thành chút tổn thương cho thân thể hắn, nếu không cố gắng phục hồi thì thậm chí sẽ lưu lại di chứng.

Đối với cái này, Anh Lạc Hồng cũng không quá quan tâm, nàng chỉ muốn nhìn một chút, xem đến cùng là Tiền Lỗi có thể kiên trì bao lâu. Ba mươi sáu tiếng, thân thể Tiền Lỗi đã lung lay sắp đổ, nhiều lần hai khuỷu tay đã chạm đến mặt đất, hắn lại kiên trì chống đỡ thân thể mình lên. Một ngày rưỡi thời gian không có bất kỳ chút thức ăn nước uống nào, hắn đã tiếp cận tới cực hạn. Nhưng Tiền Lỗi lại cảm thấy sự chấp niêm trong lòng lại trở nên càng ngày càng mạnh, khiến cho hắn có được sự kiên định trước nay chưa từng có.

Hắn có chút ưa thích cảm giác chính mình nằm trong loại trạng thái này, ít nhất, ở thời điểm này hắn cảm thấy mình không phải một tên phế vật. Phong Tử có thể thông qua sát hạch ý chí, mình có thể sao? Ngày đó Lưu Phong trở về, Tiền Lỗi liền tự hỏi trong lòng, nhưng đáp án của hắn là phủ định, hắn cảm thấy mình không làm được. Nhưng hắn thật sự không làm được sao?

Hắn không biết mình đã kiên trì ba mươi sáu tiếng, nhưng hoàn toàn có thể xác định đã vượt qua hai mươi bốn giờ. Ta có thể! Ta cũng có ý chí cứng cỏi, phương diện này ta cũng không thể kém Phong Tử! Nội tâm chấp niệm phối hợp với cảm giác thành tựu, khiến cho hắn lúc này trở nên càng ngày càng kiên định.

"Được rồi." Giọng nói của Anh Lạc Hồng đột nhiên vang lên.

Đột nhiên nghe được ba chữ này, Tiền Lỗi lập tức như một quả cầu da bị xì hơi, cả người ngã gục xuống mặt đất.

"Đồ đần!" Anh Lạc Hồng vừa kinh vừa sợ, một khắc trước tiểu mập mạp này còn biểu hiện ra một nghị lực phi phàm, làm sao một thoáng lại trở nên sắp hỏng thế này? Trong cảm giác của nàng, Tiền Lỗi được pháp trận kí©h thí©ɧ, tinh thần lực đề tụ dâng lên mà đánh thẳng vào Tinh Thần Chi Hải của hắn, Tinh Thần Chi Hải đã có dấu hiệu tan vỡ.

Làm sao lại như thế?

Dĩ nhiên Anh Lạc Hồng không thể trơ mắt nhìn hắn xảy ra vấn đề, nhưng biến hóa phương diện tinh thần thật sự là quá nhanh, mà đó cũng không phải dùng tinh thần lực là có thể khống chế. Hiện tại nàng căn bản không có thời gian đi tìm người đến trị liệu cho Tiền Lỗi.

Rơi vào đường cùng, nàng khẽ đảo cổ tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một bình thủy tinh nhỏ sáng long lanh, trong bình thủy tinh mơ hồ có một chút chất lỏng. Anh Lạc Hồng lộ ra thần sắc không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn một tay bóp lấy hai má tròn vo của Tiền Lỗi, một tay cẩn thận từng li từng tí mà nhỏ một giọt vào miệng hắn, sau đó cấp tốc khép miệng hắn lại.

"Tiểu mập mạp này, ta thật sự là thua thiệt lớn rồi. Ta vừa mới phải tức giận với tên quỷ lôi thôi kia, hết chuyện trở về lại phải mệt với tên tiểu mập mạp này! Đây thật là thua thiệt a!" Anh Lạc Hồng mang vẻ mặt đau lòng, nhưng nàng đau lòng rõ ràng không phải vì Tiền Lỗi.

Tiền Lỗi sụp đổ đúng là chính hắn không khống chế được, sau khi nghe được giọng nói của Anh Lạc Hồng, hắn liền triệt để buông lỏng, sau đó liền mất đi ý thức. Trên thực tế, Anh Lạc Hồng cũng đúng là chủ quan, mặc dù Tiền Lỗi đã có được tinh thần lực Linh Hải cảnh, nhưng dù sao cũng là mới đột phá không lâu, tinh thần lực còn chưa đủ vững chắc. Nàng hẳn nên trước hết đi tìm nhân viên trị liệu chuẩn bị sẵn sàng, sau đó mới kết thúc trạng thái của Tiền Lỗi.

Mát lạnh, Tiền Lỗi chỉ cảm thấy một cảm giác mát lạnh khó nói lên lời đang quanh quẩn trong ý thức của mình, thật sự là quá thoải mái a!

Ngày học thứ hai đã không còn người đến trễ, chỉ có một người xin phép nghỉ.

"Mập mạp lại xin nghỉ?" Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong hai mặt nhìn nhau, biểu lộ quái dị.

Từ ngày đó chuyển vào ký túc xá, bọn hắn liền chưa từng thấy mặt Tiền Lỗi, đi gõ cửa cũng không ai ra, bọn hắn căn bản không biết Tiền Lỗi đã đi chỗ nào, nếu không phải Tiếu Khải nói có người xin phép nghỉ cho hắn, có lẽ bọn hắn thật sự cho rằng Tiền Lỗi mất tích rồi.

Lưu Phong lại nhìn về phía Tiếu Khải trên bục giảng, lúc này hắn đã không còn sự địch ý trước kia. Chiều hôm qua Tiếu Khải dạy hắn rất nhiều thứ, trọng yếu nhất chính là, Tiếu Khải đã khiến cho hắn có mục tiêu cùng hướng đi.

...

"... Bất luận năng lực gì đi đến cực hạn cũng đều có được thành tựu phi phàm. Tốc độ cùng lực lượng là tỉ lệ thuận, kh tốc độ của ngươi đạt đến cực hạn, ngươi hoàn toàn có khả năng sáng tạo kỳ tích, tựa như Thúy Ma điểu có thể đánh gϊếŧ hồn thú mạnh mẽ hơn nó. Nhưng vấn đề là, đầu tiên ngươi phải có thể khống chế tốc độ của mình. Tốc độ tốt mà không khống chế được thì cũng vô dụng. Cho nên, khóa thứ nhất ta muốn dạy ngươi là khống chế. Một gã hồn sư, nếu ngay cả chính mình cũng khống chế không được, như vậy thì căn bản bắn không phải một hồn sư chân chính..."

Lời này của Tiếu Khải đã gây ra sự rung động rất lớn đối Lưu Phong, khống chế, tốc độ tuyệt đối, hơn nữa là một thân thể có có thể xứng với tốc độ.

Cảm thụ lúc này của Lam Hiên Vũ cũng rất đặc thù, trong cảm nhận của hắn, quanh thân thể mình luôn quanh quẩn vô số điểm sáng li ti màu bích lục, dường như chỉ có chính hắn mới có thể thấy những điểm sáng này, chúng nó bị khí tức huyết mạch của hắn hấp dẫn một cách tự nhiên, sau đó dung nhập vào thân thể.

Buổi sáng hôm nay, hắn tự kiểm tra hồn lực của rmình trong phòng tu luyện, hai mươi lăm cấp!

Đúng vậy, chỉ là hai ngày đơn giản,

vậy mà hồn lực của hắn đã tăng lên ròng rã hai cấp, đây là còn dưới tình huống hắn chưa hoàn toàn khống chế những hồn lực được hấp thu đến. Nếu có thể áp súc toàn bộ số hồn lực đó, vậy chắc chắn hồn lực của hắn sẽ càng tiến một bước xa hơn, tối thiểu nhất cũng đến hai mươi sáu cấp, thậm chí là hai bảy cấp!

Chắc chắn sẽ phải tiếp tục đổi phần tu luyện trong Hải Thần hồ! Mà việc càng quan trọng hơn là, làm sao có thể kiếm nhiều huy chương như vậy? Hắn cũng không biết phương pháp tu luyện mình báo ngày hôm qua có được phê duyệt hay không.

Học viện Sử Lai Khắc thật đúng là một nơi thần kỳ a! Từ khi tới đây, Lam Hiên Vũ mới cảm giác được một cách rõ ràng, học viện đệ nhất đại lục là không giống bình thường đến cỡ nào.

Ngắm nhìn bốn phía, hắn phát hiện mỗi một tên đồng học chung quanh đều nghe giảng bài hết sức chăm chú, cảm giác cấp bách gần như tồn tại trong trái tim của mỗi người. Ở vào tình thế như vậy, ai dám không nỗ lực? Không nỗ lực là sẽ có thể bị đào thải.

Hiện tại Lam Hiên Vũ đã hiểu rõ, dạng học viên gì mới có thể phát triển tại học viện Sử Lai Khắc. Trước khi vào đây, thứ mọi người phải liều chính là thực lực tổng hợp. Mà khi chân chính tiến vào học viện Sử Lai Khắc, vậy thứ mọi người phải liều lại trở thành tiềm năng và nghị lực. Dưới tình huống tất cả đều hết sức nỗ lực. Muốn biết ai có thể trổ hết tài năng, vậy sẽ phải xét tiềm năng mỗi người.

Liền lấy Nguyên Ân Huy Huy so sánh với Lam Mộng Cầm, Nguyên Ân Huy Huy hiện tại là ngũ hoàn, đứng đầu toàn lớp, không hề nghi ngờ là thiên chi kiêu tử. Nhưng Lam Hiên Vũ lại càng xem trọng Lam Mộng Cầm hơn, bởi Lam Mộng Cầm là song sinh võ hồn, dưới tình huống bình thường, khẳng định tiềm năng của nàng lại càng lớn hơn. Huống chi võ hồn thứ hai của nàng còn có nguyên bốn cái hồn hoàn vạn năm, còn có Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ. Luận thực lực tổng hợp, chỉ sợ nàng mới thực sự là đứng đầu toàn lớp.

Nhưng nếu là một đối một, Lam Hiên Vũ cảm thấy hiện tại Lam Mộng Cầm còn chưa phải đối thủ của Nguyên Ân Huy Huy, bởi Tử Tinh Linh Cung của Nguyên Ân Huy Huy có tác dụng khắc chế nhất định với cả hai loại võ hồn của nàng.

So sánh với bọn họ, Lam Hiên Vũ tự nhận trước mắt mình còn có chênh lệch không nhỏ, nhưng hiện tại hắn rất có lòng tin về tiềm năng của mình. Bản thân hắn là võ hồn biến dị, sau đó lại trải qua một lần biến dị tốt. Hai năng lực đầu của Ngân văn Lam Ngân thảo là khống chế Thủy Nguyên Tố cùng Hỏa Nguyên Tố, kim văn Lam Ngân thảo tăng phúc tất cả phương diện lên bản thân, nguyên tố cùng lực lượng song tu, cả hai hỗ trợ lẫn nhau. Nếu chỉ so sánh với một gã hồn sư nhị hoàn, Lam Hiên Vũ có lòng tin mình là vô địch.