Chương 288: Kết thúc!

Dịch: Đức Thành

Bởi vì Tinh Linh tộc đã dùng phương thức hiệp ước hòa bình như vậy, cho nên Đấu La liên bang đã dùng cái tên Tinh Linh Tinh để mệnh danh cho tinh cầu hành chính thứ bảy này.

Cha Nguyên Ân Huy Huy chính là một trong những đại biểu đàm phán thời đó. Sau nhiều năm khảo sát hành tinh và đàm phán với Tinh Linh tộc, cha hắn đã nảy sinh tình cảm với một người của Tinh Linh tộc. Người Tinh Linh tộc có tướng mạo cực kỳ giống nhân loại, mà có thể nói là vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của nhân loại. Bọn họ cũng từ đó mà kết làm phu thê. Có lẽ là do gien người ảnh hưởng, mẹ Nguyên Ân Huy Huy chỉ dùng ba mươi năm thời gian đã sinh ra hắn.

Có thể là vì kết hợp với sinh vật dị chủng sinh ra biến dị, sau khi hắn sinh ra không lâu liền bị phát hiện, hắn có một thân thể vô cùng đặc thù. Thời điểm có ánh mặt trời thì hắn là nam tính, nhưng khi màn đêm buông xuống thì hắn lại biến thân thành nữ tính. Phát hiện này đã làm cha mẹ hắn rất đỗi đau đầu. Ngoài ra, hắn cũng không kế thừa võ hồn Thái Thản của gia tộc Thái Thản Cự Viên, mà lại kế thừa năng lực từ gia tộc của mẹ, thêm sự tăng trưởng do biến dị nên hắn lại thành “trò giỏi hơn thầy”.

Vì giữ kín bí mật này nên hắn vẫn một mực sống tại Tinh Linh Tinh đến tám tuổi, sau đó mới trở lại Đấu La tinh. Chính vì lớn lên trong hoàn cảnh đơn giản đó nên tâm tính của hắn mới đơn thuần cực độ như vậy. Cha mẹ hắn để cho hắn trở lại Đấu La tinh, đây là do cân nhắc đến sự trưởng thành của hắn, lại thêm thiên phú dị bẩm, tốc độ tu luyện cực nhanh. Do đó nên cha mẹ hắn mới quyết định để hắn đến đây nhập học vào học viện Sử Lai Khắc.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, hắn mới chỉ tham gia khảo sát mà bí mật liền bại lộ trước mắt mọi người. Nghe Nguyên Ân Huy Huy kể chuyện xưa, mọi người không khỏi đối mặt nhìn nhau. Tương đối mà nói thì hiện tại tình huống của hắn còn tốt, dù sao hắn cũng mới chỉ mười hai tuổi, mặc dù tại độ tuổi này, thân thể nam nữ đã bắt đầu xuất hiện điểm khác biệt, nhưng dù sao cũng không quá rõ ràng. Nhưng nếu cứ tiếp qua mấy năm nữa... Mà rốt cuộc nên xem hắn là nam hay nữ đây?

Nguyên Ân Huy Huy cúi đầu nói: "Ta, ta không phải quái vật, ta cũng không muốn. Nhưng mà..." Nói đến đây, hắn lại khóc nấc lên.

Lam Hiên Vũ vỗ vỗ bờ vai Nguyên Ân Huy Huy, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác tội lỗi, lúc trước mình còn lợi dụng hắn, thật sự không nghĩ hắn lại có một mặt đáng thương như thế.

"Huy Huy, ngươi yên tâm, mọi người chúng ta đều giữ kín bí mật này giúp ngươi. Đúng chứ?" Lam Hiên Vũ nhìn mọi người chung quanh.

Tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu. Mặc dù bọn hắn vẫn là thiếu niên, đều là những nhân tài kiệt xuất trong thế hệ tuổi trẻ, nhưng ai cũng cực kỳ coi trọng lời hứa.

"Cảm ơn mọi người."

Tiền Lỗi cẩu thả nói: "Nếu lần này tất cả mọi người đều thi đậu, về sau ngươi cứ ở cùng một phòng ký túc xá với bọn ta là được. Cũng dễ giữ bí mật hơn."

"Vậy ban đêm ta làm sao bây giờ?" Nguyên Ân Huy Huy ngẩng đầu, manh vát mặt đáng thương mà nhìn hắn.

"Chúng ta không thèm để ý." Tiền Lỗi nói với một vẻ mặt đương nhiên.

"Nói nhảm, ngươi không thèm để ý. Nhưng ban đêm người ta là nữ hài tử!" Lam Mộng Cầm tức giận nói.

"Ây... Cũng đúng a! Đúng là có chút vấn đề. Xem ra ngươi phải nghĩ cách xin một phòng túc xá riêng mới được."

"Ừm." Nguyên Ân Huy Huy liên tục gật đầu, đây cũng là biện pháp cha hắn nghĩ tới. Dùng quan hệ của gia tộc Thái Thản Cự Viên và học viện, muốn xin cho hắn một phòng túc xá cũng không phải vấn đề gì lớn.

Đống Thiên Thu có chút hiếu kỳ hỏi: "Huy Huy, vậy ngươi thích thân phận nam tính hay nữ tính hơn?"

Nguyên Ân Huy Huy sửng sốt một chút: "Ta... Ta cũng không biết! Ta còn chưa có nghĩ gì nhiều về vấn đề này."

Lam Mộng Cầm nói: "Ngươi vẫn nên suy tính một chút về điểm này. Bởi vì mặc dù thân thể của ngươi biến hóa, nhưng tính cách của ngươi lại không thể biến tới biến lui như vậy. Ngươi phải tự xác định trong lòng về giới tính chủ đạo mình muốn. Đử này cũng rất có lợi cho tương lai của ngươi."

"Ừm." Nguyên Ân Huy Huy khẽ đáp một tiếng rồi lại cúi đầu.

"Được rồi, không nói vấn đề này nữa, tất cả mọi người khôi phục một chút, bây giờ chúng ta sẽ quay lại vùng đồi ban đầu. Băng Thiên Lương, phiền ngươi cõng Lâm Đông Huy. Chúng ta đi."

Có trận chiến sinh tử trước đó, đoàn đội tạm thời này đã trở nên ăn ý hơn rất nhiều, mức độ tán thành của mọi người dành cho Lam Hiên Vũ cũng dần đề cao một cách rõ ràng. Ít nhất thì tất cả cũng vẫn sống khỏi tình huống nguy hiểm lúc trước.

Thật vất vả bọn hắn mới một lần nữa về tới vùng đồi núi ban đầu. Có lẽ là vì trước đó bọn hắn chém gϊếŧ bên này đã khá mạnh tay, cho nên trạng thái hiện tại của vùng này vẫn rất bình tĩnh. Trở lại bên này, rốt cuộc bọn hắn cũng có thể thay nhau

nghỉ dưỡng sức...

Hôm nay đã là ngày thứ ba bọn hắn tới đây, thời điểm hai vầng mặt trời Lam Dương cùng Tử Dương lại một lần nữa bay lên, sức chiến đấu của mọi người đã khôi phục khá ổn. Lâm Đông Huy cũng đã tỉnh lại, chẳng qua hắn vẫn vô cùng suy yếu. Lúc đó hắn đã phải chịu sự trùng kích trực tiếp từ lực nổ, hơn nữa, một kích đó còn làm hồn lực hỏa thuộc tính cắn trả bản thân hắn, quả thực đã bị thương không nhẹ.

Lam Hiên Vũ lập tức quyết định không tiếp tục mạo hiểm, chỉ ở lại vùng đồi này chờ sát hạch kết thúc. Làn này mọi người đều ủng hộ quyết định của hắn, lúc này cả nhóm đều đã không còn thức ăn nước uống, mặc dù hồn lực đã khôi phục khá tốt, nhưng thể năng thì lại không có cách nào khôi phục hoàn toàn. Lúc này thân trọng chính là biện pháp tốt nhất, mà thu hoạch của bọn hắn cũng đã đủ phong phú.

Tinh hạch khác nhau sẽ có giá trị khác biệt, sau khi thương lượng, rất nhanh mọi người đã đạt thành hiệp nghị, đó chính là gộp chung tất cả tinh hạch lại một chỗ, đổi toàn bộ thành Sử Lai Khắc huy chương, sau đó mới tiến hành chia nhau. Lam Hiên Vũ cũng không còn muốn ba phần chiến lợi phẩm như trước, hắn đề nghị muốn chia đều với mọi người, nhưng lúc này tất cả lại giữ ý kiến cho hắn ba phần. Bởi vì mọi người đều biết rõ, nếu lần này không có Lam Hiên Vũ chỉ huy, vậy chắc chắn bọn bắn sẽ không thể nào đạt được thu hoạch lớn như vậy. Nhất là viên cuối cùng kia lại càng không biết có giá trị lớn thế nào. Dưới sự từ chối nhún nhường của Lam Hiên Vũ, kết quả thương nghị cuối cùng là Lam Hiên Vũ cầm hai phần, những người khác chia đều số còn lại.

Một ngày này, mọi người trôi qua khá buông lỏng, mặc dù thỉnh thoảng cũng có một ít quái thú đi qua, nhưng Lam Hiên Vũ lại ra hiệu tránh gây chiến với chúng, tránh việc phải va chạm với những quái thú thủ lĩnh. Dưới tình huống thể lực không hoàn hảo thế này thì an toàn là số một.

Mọi người chịu đựng qua một đêm cuối cùng, rốt cuộc máy bay vận tải tiếp ứng cũng đến, thiết bị định vị trong tay bọn họ chính là thứ tốt nhất trong hoàn cảnh này. Bọn hắn lên máy bay vận tải dưới sự hộ vệ của rất nhiều cơ giáp cùng hồn đạo chiến cơ. Nhưng khi máy bay vận tải bắt đầu trở về địa điểm xuất phát, nhóm người Lam Hiên Vũ lại phát hiện một điều, không phải tất cả đều trở về. Tổng số người có thể lên được máy bay vận tải đã không còn nổi hai phần ba.

Phát hiện này làm trái tim tất cả mọi người đều trở nên trở nên nặng trĩu, những người không có ở trên máy bay vận tải đã đi đâu? Chết trận? Hay là có tình huống khác? Ai cũng không hỏi, gần như tất cả thí sinh đều lên máy bay vận tải với những bộ dáng cực kì chật vật. Có những người vừa lên liền bắt đầu thất thanh khóc rống. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong máy bay vận tải trở nên cực kỳ áp lực.

Máy bay vận tải chậm rãi đáp xuống căn cứ đóng quân của liên bang. Mãi đến lúc này mọi người mới cảm thấy mình an toàn. Trong lúc bước xuống khỏi máy bay vận tải, Lam Hiên Vũ cũng không nhịn được mà thở một hơi thật dài. Nhìn qua thì hắn chỉ huy rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế, áp lực trong nội tâm của hắn làm sao có thể nhỏ đây? Hắn cũng là lần đầu tiên phải gặp tràng diện chiến đấu như vậy. Nếu không phải trong lòng đã có định trước thì chỉ sợ hắn cũng không thể nào giữ vững bình tĩnh, nhất là thời điểm đối chiến với Song Đầu Viên Hầu Vương.

"Tất cả mọi người tập hợp." Tiếu Khải lại một lần nữa xuất hiện trước mắt đoàn thí sinh. So với sự hăng hái lúc đầu, hiện tại hầu hết thí sinh đều có chút thất hồn lạc phách.

Ánh mắt Tiếu Khải quét qua đoàn thí sinh, trầm giọng nói: "Tham gia khảo hạch một trăm bốn mươi bảy người. Kiên trì đến hết ngày thứ ba: tám mươi chín người."