Dịch: Đức Thành
Mười phút sau. Phòng khách.
"Bây giờ phải làm sao đây?" Nam Trừng có chút buồn rầu mà nhìn trượng phu.
Lam Tiêu cười khổ: "Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa. Giờ chúng ta chỉ có thể đi bước nào thì nhìn bước đấy, cố gắng quan sát hắn thật kĩ thôi. Nếu thật sự không được thì cũng chỉ còn cách báo lên trên. Ta lo lắng nhất là trên người hắn xuất hiện biến hóa như vậy sẽ gây thương tổn đến hắn."
"Không, không thể báo cáo lên trên" Nam Trừng hoảng sợ mà nói: "Nếu chúng ta báo cáo thì nhất định bọn hắn sẽ mang Hiên Vũ đi mất. Không được, Hiên Vũ là mạng sống của ta a!"
Lam Tiêu thở dài một tiếng, " Chúng ta cứ theo dõi hắn kĩ càng trước đã rồi nói. Hy vọng không có thay đổi gì thêm nữa"
Nam Trừng thoáng thở phào một chút: "Vậy ngươi có dạy hắn tu luyện hồn lực nữa không?"
Lam Tiêu nói: " có chứ, lấp kín không bằng khơi thông. Nếu Tình huống của hắn đặc thù như vậy thì chúng ta dẫn đường cho hắn là tốt nhất. Chứ nếu chúng ta cứ giấu giếm mãi mà chẳng may một khi nó bộc phát ra thì còn phiền toái hơn nhiều. Hơn nữa, ban đầu ta chỉ muốn cho hắn tới học một học viện hồn sư bình thường nào đó, như vậy thì sẽ tránh được sự thu hút. Nhưng giờ ta lại muốn cho hắn tới một vài học viện có nhiều thiên tài, ở đó thì cho dù hắn có biểu hiện ra thứ gì đó không giống người thường cũng sẽ không gây ra quá nhiều sự chú ý"
Nam Trừng gật đầu: "Những thứ này ta sẽ nghe theo ngươi, vì chắc chắn ngươi sẽ nghĩ rộng hơn ta."
Sau khi ăn chút điểm tâm, Lam Tiêu bắt đầu dạy con cách tu luyện.
"Hiên Vũ, ba muốn dạy cho con một phương pháp tu luyện, phương pháp này gọi là Huyền Thiên Công. Huyền Thiên Công được truyền thừa từ Đường Môn. Cái này vốn là công pháp bí truyền của Đường Môn. Nhưng từ khoảng chừng bảy ngàn năm trước thì Đường Môn đã quyết định công khai những tuyệt học này ra ngoài để cho nhiều hồn sư có thể thông qua loại công pháp này tu luyện hơn nữa, nhờ đó mà đề cao tố chất toàn dân. công lao của Đường Môn đã được ghi vào sử sách khá nhiều lần( thực ra thì theo bản gốc là chỉ có một lần thôi. Nhưng mình thấy một lần thì không hợp lý lắm nên sửa chút ^^). Sau này nếu con có cơ hội thì cũng có thể cân nhắc tới việc gia nhập Đường Môn. Tuy rằng rất khó nhưng trong Đường Môn vẫn có ít ghi chép về con đường thành thần "
Lam Hiên Vũ nghe mà cái hiểu cái không, Lam Tiêu cũng bắt đầu giảng thuật một cách kỹ càng về phương pháp tu luyện Huyền Thiên Công.
Huyền Thiên Công này có thể làm công pháp căn bản của Đường Môn được thì tầm quan trọng của nó có thể nghĩ. Tuy tốc độ tu luyện nó không quá nhanh nhưng lại có thể ổn định căn cơ, đây gần như là công pháp mà tuyệt đại đa số hồn sư lựa chọn.
".....Lộ tuyến vận hành trụ cột chính là như vậy. Bây giờ ba sẽ dùng hồn lực của mình để dẫn đường cho con tiến hành tu luyện. Trong quá trình ba dẫn đường thì con chỉ cần điều khiển hồn lực tiến theo hồn lực của ba là được rồi. Không nên chống cự và phải tập trung tinh thần."
"Vâng." Dù sao thì Lam Hiên Vũ cũng mới chỉ có sáu tuổi nên tất nhiên hắn sẽ nghe theo tất cả những gì cha mình nói.
Lam Tiêu để con ngồi trước người mình, hai tay đặt lên giữa lưng hắn rồi cẩn thận từng li từng tí mà rót hồn lực vào người đứa nhỏ, bắt đầu dẫn hồn lực vào kinh mạch của hắn.
Mà tiểu Hiên Vũ thì lại chỉ cảm thấy từng luồng khí lưu ấm áp xuất hiện trong thân thể mình, sau đó luồng khí lưu này chậm rãi mà tiến lên, ý thức của hắn cũng theo luồng khí lưu ấm áp đó mà di động, hắn cứ thế mà men theo quỹ tích di chuyển của cha mình.
Vì để cho hắn có thể nhớ rõ nên Lam Tiêu vận chuyển hồn lực một cách vô cùng chậm, cảm giác ấm áp này làm cho Lam Viêm Vũ cảm thấy thoải mái không nói lên lời.
Một vòng tuần hoàn này là mất trọn vẹn một giờ.
"Cảm giác như thế nào?" Lam Tiêu mở mắt, hỏi Lam Hiên Vũ ở phía trước.
"Rất sảng khoái." Lam Hiên Vũ trả lời.
Lam Tiêu không nhịn được mà cười, "Ai hỏi con có sảng khoái hay không chứ, ba đang hỏi con là quá trình vừa rồi có nhớ kỹ không."
Tiểu Hiên Vũ nghiêng đầu mà nghĩ. "Hẳn là nhớ kỹ rồi a. Ba, cái này có thể làm cho võ hồn của con trở nên mạnh mẽ không? Sau này võ hồn của con mà trở nên mạnh mẽ thì sẽ như thế nào a?"
Lam Tiêu cười nói: "Ba cũng không biết. Cái này là do con. Lát nữa ba về sẽ sẽ mang về cho con một cái Hồn Linh, con thử dung hợp một chút. Hồn sư chúng ta thì cứ mười cấp sẽ cần phải hấp thu một cái hồn hoàn để có thể tu luyện tiếp. Từ thời viễn cổ thì hồn hoàn đến từ hồn thú, chỉ khi săn gϊếŧ một Hồn Thú thì mới có thể lấy được hồn hoàn từ trên người nó. Nhưng điều này thật sự là quá tàn nhẫn,nó làm cho con người chúng ta bị hồn thú thù hận. Mãi về sau này,ước chừng hơn hai vạn năm trước, khi các đời tiền bối phát minh ra Hồn Linh. Nhưng Hồn Linh của ngày xưa thì cũng vẫn cần lấy từ trên người hồn thú, có điều,chúng ta không phải gϊếŧ chúng nữa,
sau này, khi đã trải qua phát triển không ngừng thì tổ chức Truyền Linh Tháp đã nghiên cứu ra hồn linh nhân tạo. Hiện tại thì chỉ cần một cái Hồn Linh là có thể giúp hồn sư chúng ta tiến giai. Có điều là hiện tại ba còn chưa nghĩ ra nên mua cho con hồn linh dạng gì đây."
Lam Hiên Vũ là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, cái này có nghĩa hồn lực hắn đã mười cấp, nếu muốn tăng lên cấp độ cao hơn thì nhất định cần phải có một cái hồn hoàn mới được. Nhưng hiện tại thì Lam Tiêu còn không có cách nào xác định vũ hồn của hắn là gì, mà hồn hoàn khác nhau dung hợp với vũ hồn khác nhau thì cũng lại có hiệu quả khác nhau.
Mỗi một cái Hồn Hoàn đều có thể mang cho hồn sư một cái Hồn Kỹ, đây chính là năng lực cơ bản nhất của hồn sư, mà hồn kỹ mạnh hay yếu sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào việc hồn hoàn có phù hợp với võ hồn hay không.
Thí dụ như, nếu như vũ hồn của Lam Hiên Vũ thật sự là Lam Ngân Thảo thì hắn sẽ cần một hồn linh hệ thực vật hoặc một hồn linh nào đó có hình thái giống với vũ hồn, thí dụ như, loài rắn... Như vậy thì từ tính bền dẻo đến độc tính hay cường độ đều sẽ có, và nó sẽ là một hồn kỹ mạnh.
Thế nhưng cái Lam Ngân Thảo này thật sự là có chút đặc thù, và còn lai lịch của hắn nữa. Nên hiện tại Lam Tiêu hiện cũng có chút do dự. May mắn là tu luyện Huyền Thiên Công có thể tích góp hồn lực. Dù là hiện tại hắn vẫn tu luyện mà không có hồn hoàn đi nữa thì sau này chỉ cần hắn có hồn hoàn là hồn lực sẽ cứ thế mà phóng ra, làm cho tu vi của hồn sư có thể tăng tới cấp độ tương ứng,sẽ không bị lãng phí.
"Ba à, Lam Ngân Thảo có thể làm gì đây?" Lam Hiên Vũ cũng hết sức tò mò về vũ hồn của mình. Hắn biết cha mẹ mình đều là hồn sư nên cũng theo bản năng mà không cảm giác được sự đặc thù của hồn sư, cũng vì cái này nên võ hồn mới có thể làm cho hắn chú ý tới vậy
"Cái này cũng hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân con." Lam Tiêu mỉm cười.
"Vậy con làm như thế nào mà biết được đây?" Tiểu Hiên vũ truy vấn. Ở cái tuổi này của hắn thì sẽ có rất nhiều nghi vấn, mà cha mẹ chính là lão sư tốt nhất của những đứa nhỏ tầm tuổi này.
Lam Tiêu nói: "con cứ phóng thích nó, cảm thụ nó thật nhiều là chính nó sẽ nói cho con biết"
"A." Tiểu Hiên vũ hào hứng bừng bừng mà tập trung tinh thần, hắn vươn hai tay ra,"phốc phốc", hai nhánh Lam Ngân Thảo lại một lần nữa chui ra.
Lam Tiêu cười nói: "Đừng nóng vội như vậy chứ, trước hết con hãy cứ tu luyện Huyền Thiên..." Hắn vừa nói đến đây thì đột ngột dừng lại. Mà trong mắt hắn đang tràn đầy sự kinh ngạc. Một ánh mắt không dám tin.
"A..hai cái vòng này là cái gì vậy ba?" Lam Hiên Vũ nhìn chăm chú vào hai nhánh Lam Ngân Thảo đang biến hóa rõ rệt trước mặt mình, hắn mang một vẻ mặt tò mò mà hỏi.
Giờ này khắc này, hai nhánh Lam Ngân Thảo trên tay hắn đã trở nên khác hoàn toàn so với hôm qua.
Ở thân và gốc của hai nhánh Lam Ngân Thảo có một vầng sáng màu trắng, vầng sáng chậm rãi mà nhấp nhô. Mà dưới sự chiếu sáng của vầng sáng kia thì hai nhánh Lam Ngân Thảo lại xuất hiện từng biến hóa riêng biệt.
Trên nhánh Lam Ngân Thảo bên phía bàn tay trái của hắn dần xuất hiện từng đường vân sắc nét màu bạc, những đường vân màu bạc này cũng khá giống với gân lá của Lam Ngân Thảo, chẳng qua là màu bạc này rất nhạt mà thôi. Mà nhánh Lam Ngân Thảo bên lòng bàn tay phải của hắn thì lại xuất hiện đường vân màu vàng,đường vân này có chút lớn hơn và cũng thô hơn đường vân màu bạc kia.
Nếu như không cẩn thận mà nhìn thì có lẽ cũng không phân biệt nổi hai màu vàng bạc này. Nhưng đối với Lam Tiêu mà nói thì cái này quả thực là long trời lở đất a!