Trong mắt ông không hề có chút tức giận nhưng vẫn không buông tay tôi ra.
Cuối cùng, tôi cùng ông trở về nhà, ông nói: “Nhạc Thanh, nếu con đánh chết nó, sau khi chết con sẽ phải trả món nợ này.”
Trong giọng nói trầm thấp có vô số nỗi buồn.
Theo trí nhớ của tôi, tôi đã biết rằng mình khác với những đứa trẻ khác.
Bề ngoài, tôi hoạt bát và vui vẻ, nồng hậu với người khác, luôn mỉm cười với mọi người.
Nhưng trái tim tôi lại đen tối. Nếu tôi va phải một đứa trẻ trên đường đến trường, tôi sẽ thầm mong nó bị chiếc ô tô lao tới tông chết.
Đám đông chen lấn trên xe buýt khiến tôi bực bội nghĩ, trên đời này có quá nhiều người, tại sao chúng ta không cho nổ tung một nửa số họ?
Người chủ quán liếc nhìn cơ thể mới lớn của tôi, tôi nghĩ ra vô số cách để làm hắn ta mù mắt.
Ngay cả thành viên ủy ban học tập trong lớp luôn nở nụ cười tử tế cũng khiến tôi khó chịu.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô ấy, tôi phải cố gắng kiềm chế bản thân để không lao tới dùng dao rọc giấy cào vào mặt cô ấy.
Có thứ gì đó xấu xa và đen tối ẩn trong xương cốt tôi.
Chỉ là mọi suy nghĩ xấu xa của tôi sẽ bị xua tan bởi ánh mắt dịu dàng của Chu Chí Vượng.
Mẹ tôi Diệp Dung qua đời khi tôi mới 5 tuổi, cha tôi là Chu Chí Vượng một mình nuôi tôi.
Ông ấy sẽ vụng về buộc tóc tôi thành bím, dậy sớm mỗi ngày để làm bữa sáng cho tôi, kể cả khi ông đi ngủ lúc ba giờ nửa đêm để đọc xong bản thảo.
Lần đầu tiên đến kỳ kinh, tôi nhìn máu trong quần và nghĩ mình sắp chết.
Chu Chí Vượng lấy ra chiếc khăn tắm mà dì đã chuẩn bị từ lâu, cẩn thận dạy dỗ tôi chuyện này, đây là điều mà cô gái nào cũng sẽ trải qua, sau khi tôi thay quần ra khỏi phòng tắm, ông ấy đưa cho tôi một ly nước đường nâu.
Hay kể cả lúc tôi cãi vã và gây rắc rối, ông cũng không bao giờ nói những lời gay gắt.
Tôi chỉ có thể buồn bã nói rằng nếu tôi làm hại người khác thì tôi sẽ phải gánh nợ.