Chương 13: Cành dâu da

Bà chủ nhà run lên lẩy bẩy: "Nhưng... nhưng anh... anh có chắc là anh có thể giúp được không? Làm ơn đấy... Rất nhiều người đã thử rồi nhưng không có cách nào... Tôi khuyên anh hãy đi đi và giữ bí mật cho tôi còn làm ăn..."

"Tôi hứa sẽ cố gắng hết sức." Thầy Hòa nói.

Bà chủ nhà cúi đầu ngẫm nghĩ, thở dài, sau mới nói tiếp:

"Đó... đó là hồn ma người vợ cũ của chồng tôi..."

"Là sao?"

"Chồng tôi trước đây, cách đây mấy năm đã chuyển nhà về nơi này ở. Anh ấy với người vợ cũ có một đứa con gái chung, năm nay mới học lớp 5. Vợ chồng họ lục đυ.c... rồi... rồi chúng tôi yêu nhau... Anh ấy quyết định ly hôn để đến với tôi. Sau cùng... sau cùng là..."

Thầy Hòa thầm nghĩ rằng đây ắt hẳn lại là một bi kịch gia đình nữa. Tất cả lại bắt đầu từ một vụ nɠɵạı ŧìиɧ.

"Xong sao nữa vậy?" Thầy Hòa giục người đàn bà tiếp tục nói, nhìn sâu vào đôi mắt đang lảng tránh có phần e ngại của bà ta.

"Tòa... tòa phân xử quyền nuôi con thuộc về chồng tôi, vì anh ấy có kinh tế tốt hơn, cô ta chỉ đi làm công nhân, lương thấp. Hai người có hai căn nhà, một căn được chia cho cô ta, căn này là của chồng tôi. Không dành được quyền nuôi con, không chịu được việc con gái mình để cho tôi nuôi... thế là... thế là cô ta tuyệt vọng... nên... nên..."

"Cô ta đã chết trong căn nhà đó?"

"Đúng là như thế..."

"Nhưng sao tôi lại thấy oán khí trong chiếc tủ gỗ trong phòng? Các người nhốt linh hồn cô ta vào đó ư?"

"Không... không phải đâu. Chúng tôi đâu có thể làm gì được cô ta. Vào cái ngày cưỡng chế cô ta phải chuyển ra ngoài, chồng tôi đến lấy nhà thì phát hiện... phát hiện cô ta đã tháo hết ngăn tủ kéo phía dưới, treo cổ trên thanh treo quần áo trên chiếc tủ gỗ... Lúc nhìn thấy cô ta thì hết sức đáng sợ..."

"Hmmm... Chết treo thì đúng là kinh khủng thật..."

"Không... thầy ạ... Nhìn cô ta không giống những xác chết thông thường. Cổ cô ta dài hẳn ra, chân chạm đáy tủ, mắt mở trừng trừng... Ghê lắm... Cô ta nói rằng hận chồng tôi cả đời, không bao giờ tha thứ... Vợ chồng tôi cũng ghê quá không dám ở đó nữa mà cho thuê, sau đó thuê lại nhà khác ở. Chồng tôi vẫn thường hay nằm mộng thấy cô ta nằm trên giường, xoa lưng cô con gái ngủ. Thế rồi những người thuê căn hộ này cứ được một thời gian lại chuyển đi. Họ bảo rằng căn hộ không bình thường... Có người nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ thoắt ẩn thoắt hiện trong nhà, đèn tắt đột ngột, tiếng nói thầm thì... Vợ chồng tôi cũng đã mời các thầy về cúng bái đủ kiểu nhưng cô ta không chịu đi, vì thế, vì thế... nên đã nhờ một thầy trấn cô ta vào đúng chiếc tủ đó, nơi cô ta treo cổ chết. Cũng yên được một thời gian, thậm chí chiếc tủ đó khách thuê nhà của tôi vẫn sử dụng được bình thường. Thế mà lại xảy ra chuyện... Thầy thông cảm cho, vợ chồng chúng tôi không thể bỏ căn hộ này được, chúng tôi phải duy trì tiền thuê còn trang trải. Giờ bán phứt đi thì cũng không có tiền mua nhà mới..."

Thầy Hòa im lặng lắng nghe gật gù. Nhớ lại những lời cô bé Ly từng nói và những vụ việc xảy ra trong khu nhà này, thầy Hòa bắt đầu có những mối liên tưởng.

"Cô có biết vụ tự vẫn của người đàn bà sống ngay dưới căn hộ này không?"

"Không... Lại có gì nữa hả?"

"Đúng. Bà mẹ đó có đứa con bị thiểu năng, vừa tự tử đợt rồi. Thường thường người dân đều thấy người mẹ đó rất yêu thương đứa con của mình, cuộc sống không dư dả nhưng bình yên. Nhưng sau khi bà ta chết thì lại phát hiện đứa bé bị bạo hành, khung cảnh sinh hoạt vô cùng bẩn thỉu...Trước đó thằng bé lại liên tục lên đây bám cửa như cầu cứu điều gì đó... Có lẽ nào... Vong ma này cũng đã ám cả căn hộ tầng dưới, muốn cướp đứa con từ bà mẹ đó không?"

"Tôi không ở đây nên không biết chuyện gì hết. Thầy đừng nói nữa, ghê quá!"

"Cô ta có oán niệm rất sâu, tất cả là do cô con gái đã bị hai người đã cướp đi. Điểm chung là cô ta luôn tìm đến những đứa trẻ...Theo tôi thấy, cô ta có nhiều khả năng ghê rợn cũng chỉ từ lòng yêu thương con gái quá mà phát ra thành. Giờ tôi chỉ không hiểu vì sao người mẹ của đứa bé thiểu năng lại tự vẫn bất thường thôi... Trong khi gia đình thân chủ của tôi thì lại chưa hề nhìn thấy cô ta... Những vong ma quỷ như thế này chỉ cần đánh đúng vào điểm yếu là có thể trục được."

"Vậy là... Thầy sẽ giúp chúng tôi sao?"

Thầy Hòa gật đầu. "Việc chính của tôi là giúp đỡ gia đình ở trong căn hộ bên cạnh gia đình chị. Việc đó lại liên quan mật thiết đến vong ma quỷ trong căn hộ 1106 này. Vì thế nên tôi phải diệt trừ tận gốc rồi... Nếu có thể thì cuối tuần này tôi sẽ làm lễ trục vong luôn, điều quan trọng là cô có thể dẫn cô con gái riêng của chồng đến không...?

Những ngày sau đó, thầy Hòa và hai người chú lặng lẽ chuẩn bị lễ trục vong. Thầy không định dùng các phép trấn áp thông thường mà định thuyết phục vong ma này tự siêu thoát. Vong ma bị cưỡng ép khỏi thế giới này sẽ khó có cơ hội đầu thai hơn là tự mình từ bỏ oán niệm, quyết tâm hồi hướng. Tuy nhiên nếu ở trong trường hợp cấp bách, thầy vẫn phải sử dụng biện pháp mạnh. Cô bé Ly đã được xuất viện, giờ được bố mẹ đưa về nhà ông bà ngoại ở tạm một thời gian, sau khi căn hộ đã được xử lý sạch sẽ sẽ đón cô bé về để thầy làm phép đóng luân xa.

Công cuộc chuẩn bị rất công phu. Thầy Hòa đã đi một chuyến xuống tận Thanh Hóa để lựa chọn những viên đá thạch anh tinh khiết nhất và nước suối đầu nguồn, trì chú thành nước thánh. Một người chú đi đặt một tấm gương mới cho chiếc tủ và mua sơn và vôi về. Nhiệm vụ cho người chú còn lại thì khó khăn hơn một chút: Đi hái cành cây dâu da mọc ngoài nghĩa địa vào lúc nửa đêm. Cây dâu có khả năng xua đuổi tà ma, trấn giữ đất đai nên các thầy pháp rất chuộng dùng làm pháp chế. Cành câu dâu da già, mọc thẳng được hái vào lúc nửa đêm sẽ tích tụ nhiều chân khí của đất trời, lại xung âm khí của nghĩa địa nên có sức kháng rất mạnh. Đó là lí do vì sao thầy Hòa phải nhờ chú đi hái cành dâu mới vào giữa đêm.

Người chú của thầy Hòa vào đêm trước ngày trục vong đã ra ngay nghĩa địa gần khu nhà của gia đình Ly để hái cành dâu da. Cơn gió thồi vờn trên con đường khuya vắng vẻ, chỉ còn những bia mộ im lìm trong bóng tối và ánh đèn đường vàng vọt yếu ớt tạo nên bầu không khí rờn rợn.

Trong thâm tâm người đàn ông cũng có chút ghê sợ thế nhưng ông vẫn cầm chiếc đèn pin bước chân vào con đường mòn dẫn vào trong nghĩa địa. Ở cuối hàng bia mộ này là cây dâu da với hàng quả xanh chi chít mọc trên cành lá. Ông tự nhủ phải đi thật nhanh rồi về. Giờ đã là sát 12 giờ đêm.

Cành cây mọc khá cao so với tầm tay với của người đàn ông. Bất đắc dĩ, ông lầm rầm khấn vái xin phép rồi dẫm chân lên ngôi mộ bằng đá hoa cương ngay sát bên cạnh để bẻ lấy một cành cây.

Đang cố gắng với tay lên trên, bất chợt một bàn tay lạnh ngắt từ dưới đất nắm chặt lấy cổ chân của ông kéo xuống.

Người đàn ông hét lên khϊếp đảm, ngã lăn xuống mặt đất, thấy lờ mờ trước mắt mình có hình dáng của một người phụ nữ đang đứng trong bộ đồ đen tiến lại gần.

"Ma...ma...Cứu... cứu" Ông lẩm bẩm rồi cố gắng lùi lại, luống cuống bò dậy.

"Doong doong... Dooong..." một tiếng chuông vọng lại rất gần và rồi một bàn tay to khỏe nắm lấy cổ áo của ông chú nhấc dậy. Người chú thét lên hoảng hồn, giãy giụa vì đang hoảng sợ nhưng chợt nhận ra thứ đối diện với mình là người chứ không phải ma. Người đó gí sát bộ mặt đầy tức giận vào mặt ông rồi quát:

"Đêm hôm mò ra đây ăn trộm thứ gì? Đồ chết tiệt!!!"

Đó là một người đàn ông cao lớn mặc bộ quần áo nhàu nhĩ, tay trái cầm chiếc đèn pin, thắt lưng có treo một chiếc chuông đồng khá lớn. Có vẻ như ông ta là người quản lý khu vực này.

"Tôi... tôi...Tôi xin lỗi... Tôi chỉ xin một cành dâu da... cho việc hệ trọng...". Ông chú lắp bắp.

Người quản trang bỏ cổ áo của ông chú ra rồi tập tễnh nhảy lên ngắt một cành cây dâu ném vào người ông chú.

"Này! Này thì dâu da! Cầm lấy mà cút đi! Già đẩu rồi còn hành xử như phường trộm cắp!". Người đàn ông đó cau có khó chịu, thái độ hạch sách xúc phạm vô cùng.

Ông chú đành phải nhặt lấy cành dâu dưới đất, khẽ nói cảm ơn và quay lưng bỏ thẳng đi, trong người vừa run sợ vừa tức tối. Người đâu mà cách hành xử lỗ mãng như vậy, cho dù ông có sai đi nữa thì cũng không đến mức cư xử như vậy chứ! Thế nhưng... sự việc khi nãy xảy ra với ông là gì? Đó có đúng là ma không...? Nếu như người đàn ông đó không chạy tới kịp thời, không biết là liệu đêm nay ông có trở về được nữa không... Càng nghĩ càng thấy run, ông chú cố gắng hết sức để đi bộ về khu nhà thật nhanh. Nếu như không phải vì trả ơn giải nghiệp của thầy Hòa thì có lẽ ở tuổi này ông không phải lặn lội làm những công việc nguy hiểm như thế.

Ông chú đã dặn người bảo vệ trực đêm để cửa cho ông. Khi về gọi cửa hầm, mãi sau mới có người ra mở cửa. Người bảo vệ già ra mở, khuôn mặt cũng khó chịu chẳng kém gì người quản trang khi nãy làm tâm trạng ông chú ngày càng tệ. Không hiểu người dân ở khu vực này mắc bệnh gì nữa!

"GRRRRRRR...." Một tiếng thét lớn vọng ra từ trong căn hầm làm ông chú giật mình.

"Cái gì... cái gì thế?" Ông chú hỏi.

Mặt người bảo vệ biến sắc, vội quát lên: "Nhanh, nhanh! Xong việc rồi mời ông lên nhà! Đi đi! Đi ngay cho!" rồi tìm mọi cách xua người chú lên. Người đàn ông đành phải đi thang máy lên tầng. Trong người, chú đã mang theo một củ tỏi và lá bùa bình an thầy Hòa viết cho nên mới tai qua nạn khỏi. Mong rằng khi bước lên trên tầng 11 sẽ không còn điều gì xảy ra nữa.

Người chú bước ra khỏi thang máy, đi khẽ khàng hết sức. Những chiếc chuông gió kêu lên lanh canh vô hồn, ngày càng dữ dội dù trong hành lang không có chút gió nào. Người chú rón rén bước vào trong căn nhà, khép nhẹ cánh cửa có dán bùa lại ngay vừa kịp lúc một chiếc đầu thò xuống từ trên trần nhà trước căn hộ 1106. Đêm nay lại có thứ thoát ra khỏi nơi trú ẩn.

Ngày hôm sau, tất cả tề tựu đông đủ để chuẩn bị cho buổi lễ vào cuối giờ chiều. Chồng bà chủ nhà sẽ đưa con gái riêng đến vào lúc đó. Thầy Hòa mong mọi thứ sẽ diễn biến thuận lợi.

Bà chủ nhà đến sớm mở cửa cho thầy Hòa và những người khác vào để chuẩn bị. Họ quét vôi trắng thành một vòng tròn lớn xung quanh chiếc tủ gỗ trong phòng ngủ, sau đó rắc muối lên. Tấm gương được đặt dựng ngay gần đó. Bàn thờ nhỏ được đặt trong vòng tròn với những thứ đồ lễ cơ bản. Thầy Hòa sẵn sàng đồ nghề, ngồi thiền, nắm tràng hạt nhẩm chú khấn xin. Vì công cuộc chuẩn bị vất vả nên người chú vẫn chưa có thời gian kể lại cho thầy Hòa nghe sự việc bản thân nhìn thấy khi đi hái cành dâu da đêm qua. Ông nghĩ rằng gặp ma ở trong nghĩa địa cũng là chuyện thường nên thôi. Chỉ có điều lạ là trước giờ, hiếm khi ông nhìn thấy vong ma.

Tới giờ, người chú còn lại đã thay quần áo sạch sẽ ngồi ngay trước chiếc tủ, nhắm mắt lại. Từ trước giờ, chú sẽ đều là người dẫn hồn nhập xác nếu như trong gia chủ không có ai phù hợp. Thầy Hòa rút ra ba lá bùa đốt trong ánh nến trước mặt rồi ném thẳng về phía không trung. Thầy rút chiếc quạt phép ra đồng thời múa tay những đường múa sắc nét.

"Vong ma vất vưởng, quỷ thần đói khát ở kia mau nhập vào đây!!" Thầy Hòa chỉ chiếc quạt về phía người chú.

Thầy hét vang độ ba lần như vậy nữa thì một làn gió từ đâu thốc mạnh làm cánh cửa tủ bật mở. Người chú giật cong lên rồi từ từ ngồi xuống.

"Ha... Ha... Ha...". Ông ta cúi mặt cười gằn.

"Người có phải là Nga, mẹ của cháu Phương không?" Thầy Hòa hỏi.

"Ngươi định làm gì ta?" Ông chú đáp như gián tiếp công nhận câu hỏi.

"Ngươi có tâm nguyện gì thì cứ nói, ta sẽ cố gắng hoàn thành trọn vẹn để người đi sám hối tội lỗi, đầu thai chuyển kiếp làm lại từ đầu..."

"Ha... ha... ha... Nếu có thể có được điều ta muốn đơn giản thế thì đã tốt... Ngươi là ai...? Mau cút đi!! Lâu lắm... lâu lắm rồi ta mới được ra ngoài, giờ ngươi đừng hòng ngăn cản!..."

Thầy Hòa kiên nhẫn thuyết phục: "Ngươi có duyên nợ, nhớ nhung con gái của mình. Ta sẽ để ngươi gặp con bé lần cuối rồi ngươi hay đi đi! Đừng ở đây ám ảnh hành hạ người dân nữa..."

"Ta hận chúng!! Chúng đang ở đây... Lũ rác rưởi..." Con ma gào lên. Dớt dãi từ miệng bắt đâu tuôn ra, đôi lòng mắt mở ra trắng xóa một màu.

"Đừng để ta phải ép ngươi!!" Thầy Hòa rút lá bùa xích ra đe dọa.

Tràng cười vang lên ghê rợn của nữ quỷ báo hiệu buổi trục vong sẽ không hề dễ dàng.