Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chứng Cứ Không Tiếng Động

Chương 22: Tù nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Ling

"Là anh gϊếŧ Tô Tú Anh."

Sau khi Nguyễn Vi nói lời khẳng định cuối cùng, không chỉ phòng gặp mặt bị bao phủ bởi sự trầm mặc mà Mã Sâm đứng ở bên ngoài cũng không nói một lời.

Chỉ thấy sắc mặc ông tối lại, bởi vì ông vừa chứng kiến từ đầu đến cuối những lời suy luận của Nguyễn Vi. Những người xung quanh cũng nhận ra được ông ta không thích nên đều câm như hến.

"Cô thắng." Trong phòng gặp mặt, Đổng Bình Văn đột nhiên nhẹ nhõm cười nói.

"Không." Thế nhưng Nguyễn Vi lại lắc đầu, "Tôi còn chưa có chứng cứ xác thực. Có điều cũng không khó, tình nhân của anh là nhân viên trong công ty đúng không. Dù sao thời gian còn dài, tìm cô ta sẽ không quá phiền toái."

"Vì thế tôi mới nói cô thắng." Đổng Bình Văn bất đắc dĩ cười nói. Hắn đã chấp nhận kết cục của chính mình.

"Nhưng tôi vẫn có chỗ chưa hiểu lắm. Tối hôm đó, cái ngày mà Tô Tú Anh bị sát hại, tình nhân của anh hẳn là đã lên máy bay bay sang Thái rồi, có thể nói từ lúc cô ấy lấy lại vali hành lý cho đến tối lúc cô ấy lên máy bay, khoảng thời gian này không đủ để xử lý một thi thể. Mà anh đi công tác thì ba ngày sau mới trở về, tới lúc đó thì thi thể đã bốc mùi hôi thối và bị người khác phát hiện rồi. Nhưng hình như sự thật không như vậy, rốt cuộc anh đã làm gì với thi thể rồi?"

"Cô không biết sao?" Đổng Bình Văn lúc nói chuyện vẫn còn một chút tự hào.

Ánh mắt Nguyễn Vi lộ ra tia căm ghét: "Anh không rõ tình trạng bây giờ sao? Tôi không phải đang hỏi anh mà là đang cho anh một cơ hội. Cuối cùng anh đã xử lí thi thể Tô Tú Anh như thế nào? Rốt cuộc cô ấy đang ở chỗ nào? Nếu anh thành thật khai nhận, tòa án sẽ cân nhắc mức xử lý phù hợp."

"Thành thật?" Đổng Bình Văn cảm thấy câu chuyện này thật giống như một câu chuyện cười, anh cười chế giễu "Cuộc đời của tôi từ lúc sinh ra đã bị thế giới này phán tử hình. Bây giờ cô muốn tôi thành thật, dựa vào cái gì đây?"

Nguyễn Vi cẩn thận quan sát Đổng Bình Văn. Tới khi cô thấy Đổng Bình Văn không còn nở nụ cười châm biếm nữa, cô thương hại lắc đầu: "Anh biết không, tôi cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy. Trên thực tế, cảnh ngộ của anh có thể làm nhiều người đồng tình, nhưng anh liệu có biết bi ai thực sự là cái gì không? Chính anh che lại con mắt của mình, anh sống quá cực khổ như vậy là do anh đã cự tuyệt hạnh phúc của mình."

Nguyễn Vi nói xong cầm lấy vài bức ảnh, đó là những bức ảnh cô chụp được trong lúc điều tra: "Anh có thấy cái đánh dấu này trên quyển lịch không? Tô Tú Anh không phải một người nhạy cảm với con số, cho nên cô ấy đã đánh dâu sinh nhật của anh trên lịch. Thậm chí lúc thuê trợ lí, chuyện đầu tiên cô ấy giao cho chính là nhắc cô ấy sinh nhật của anh."

Nguyễn Vi đem bức ảnh ném tới trước mặt Đổng Bình Văn. Đổng Bình Văn nhìn bức ảnh, cả người trở nên ngây dại mất hồn.

"Mặt khác Tô Tú Anh rất thích hoa tươi. Cô ấy ngày ngày đi làm đều mua một bó hoa tươi, nhưng anh có thấy điều gì kì lạ không? Tôi ở nhà anh điều tra lại không thấy một lọ hoa nào, anh nói xem là tại sao?"

Đổng Bình Văn ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Nguyễn Vi. Hắn nhớ tới tủ đầu giường phòng ngủ luôn có một lọ thuốc dị ứng, mà dĩ nhiên từ trước tới nay hắn không hề biết Tô Tú Anh là một người thích hoa tươi.

Đột nhiên, Đổng Bình Văn cúi đầu nhìn hai tay của chính mình. Hắn vẫn luôn nhớ tới ánh mắt cuối cùng Tô Tú Anh nhìn hắn, hiện tại, cuối cùng hắn đã biết vì sao Tô Tú Anh lại khóc.

"Là anh tự tay phá hủy cuộc đời mình, là anh tự tuyên án chính mình."

Nguyễn Vi nói xong thì không để ý tới Đổng Bình Văn nữa. Cô thu thập đồ xong liền đi thẳng ra khỏi phòng gặp mặt. Bên ngoài, Mã Sâm nhớ tới việc mình phải rời đi, nhưng lúc này đã muộn, ông đυ.ng phải Nguyễn Vi.

"Ha ha, chào đội phó Nguyễn." Mã Sâm miễn cưỡng cười. Trong không khí tràn ngập sự lúng túng.

"Đội trưởng Mã, ông vẫn luôn ở đây sao?"

"Đúng vậy, đội phó Nguyễn không hổ là tuổi trẻ tài cao. Không nghĩ tới nhanh như vậy mà cô đã đem vụ án đưa ra ánh sáng rồi." Mã Sâm muốn làm dịu lại mối quan hệ với Nguyễn Vi liền chủ động lấy lòng, nhưng Nguyễn Vi hiển nhiên không muốn để ý tới ông ta.

"Ngay bây giờ tôi sẽ đi bắt tình nhân của Đổng Bình Văn, đến lúc đó vụ cá cược của chúng ta coi như kết thúc được rồi. Phải không, đội trưởng Mã?" Nguyễn Vi có chút tức giận.

Mí mắt Mã Sâm giật giật. Ông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể nhịn cơn tức này xuống, chỉ nghe ông quái gở châm chọc một câu: "Đáng tiếc đội phó Nguyễn hai ngày nay vất vả lại quay trở lại điểm xuất phát. Hung thủ sớm đã bị tôi bắt được, cô không cảm thấy buồn cười sao?"

Nguyễn Vi muốn phản bác Mã Sâm, nhưng những gì Mã Sâm nói cũng không có sai. Tuy rằng ông ta đánh tráo khái niệm nhưng Nguyễn Vi vẫn nghẹn lời lại, Mã Sâm liền thừa dịp quay đi thật nhanh.

Nguyễn Vi cuối cùng không thể làm gì, liếc mắt nhìn hướng Mã Sâm rời đi, trong mắt của cô bao phủ một tầng bi ai cùng lo lắng.

Hi vọng lo lắng của cô chỉ là nghĩ nhiều đi, Nguyễn Vi tự mình an ủi.

————

Trong công ty của Đổng Bình Văn, Nguyễn Vi cùng Đường Nguyên Triết đi giữa những bàn làm việc để đến phòng nhân sự điều tra những nhân viên vắng mặt trong thời gian xảy ra án mạng. Ngay khi đi ngang khu làm việc, Nguyễn Vi đột ngột dừng bước.

"Làm sao vậy?" Đường Nguyên Triết không hiểu. Mà khi cậu nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Vi, cậu thấy một cô gái đang núp sau bàn làm việc của mình.

Nguyễn Vi hướng tới chỗ cô gái kia, nhưng cô gái ấy cũng phát hiện cô, lập tức không chút do dự mà đứng lên chạy thật nhanh. Đáng tiếc khi chưa chạy được bao xa, cô ta đã bị một bóng người phi tới đè xuống đất.

Dùng đầu gối chặn lại phía sau lưng của cô ta, chụp lấy hai tay, móc ra còng số 8, Nguyễn Vi làm liền một mạch. Cuối cùng cô ta cũng bị cô áp chế, không thể giãy dụa. Một màn qua nhanh như vệt sao băng vụt qua.

Đường Nguyên Triết trợn mắt há hốc mồm mà chạy tới. Nguyễn Vi ngẩng đầu gạt đi những sợi tóc che khuất tầm mắt: "Gọi điện thoại đi, nhiệm vụ của chúng ta kết thúc."

————

Trong cục cảnh sát của Bạch thành, Đường Nguyên Triết cùng những cảnh sát khác đều hết đường xoay xở đứng ở cửa phòng thẩm vấn, mãi đến tận khi bọn họ nhìn thấy một bóng người giống như thiên thần xuất hiện.

"Kẻ tình nghi không chịu mở miệng đúng không?" Nguyễn Vi còn chưa đi đến đã nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Đường Nguyên Triết. Cô cũng đã đoán được tình huống, Đường Nguyên Triết xấu hổ đến đỏ cả mặt.

"Cái này cũng không thể trách cậu, có thể cùng Đổng Bình Văn cấu kết làm việc xấu thì sao có thể dễ dàng mở miệng đây." Nói xong, Nguyễn Vi đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn.

Sau khi Triệu Khả Tâm bị áp giải đi, Nguyễn Vi cũng không cùng bọn Đường Nguyên Triết trở về cục cảnh sát mà ở trong công ty lục soát bàn làm việc của Triệu Khả Tâm, sau đó còn đi một chuyến tới phòng trọ của Triệu Khả Tâm, cuối cùng quả nhiên phát hiện một ít manh mối.

"Xin chào, lại gặp mặt rồi." Nguyễn Vi sau khi ngồi xuống liền nói với cô gái trẻ phía đối diện.

Triệu Khả Tâm chỉ ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc cô một chút, sau đó liền cụp xuống mí mắt.

"Cô không muốn để ý đến tôi, tôi biết, dù sao cô cũng yêu tha thiết Đổng Bình Văn đúng không." Nguyễn Vi nói xong từ bên trong hộp giấy mang đến lấy ra một khung ảnh, "Đây là tôi phát hiện được ở bàn làm việc của cô. Rất ít người để ảnh chụp chung toàn công ty trên bàn làm việc của mình, trừ phi trong tấm hình này có người cô tha thiết muốn nhìn thấy, đúng không?"

Triệu Khả Tâm nhìn thấy ảnh chụp chung rốt cục có phản ứng, cô ta trừng mắt lạnh lùng nói: "Trả lại cho tôi!"

"Cô muốn à?"

Nguyễn Vi mỉm cười, đem khung ảnh đưa cho Triệu Khả Tâm. Triệu Khả Tâm nhận lấy khung ảnh, một giây sau liền ném khung ảnh ra ngoài.

Những mảnh thủy tinh nằm vương vãi dưới sàn nhưng Nguyễn Vi cũng không quan tâm. Cô đi tới, cẩn thận mà lấy bức ảnh của Tô Tú Anh rồi mới một lần nữa trở lại vị trí.

"Làm sao? Bây giờ cô lại sợ hãi?" Nguyễn Vi cẩn thận đem bức ảnh đặt lại vào hộp, sau đó nói "Lúc trước cô đem vali hành lý mang về nhà mình tại sao không cảm thấy sợ chứ?"

Triệu Khả Tâm khó mà tin nổi nhìn Nguyễn Vi. Cô ta không hiểu vì sao Nguyễn Vi lại biết chuyện này.

"Cô cảm thấy kỳ quái khi nghĩ vì sao tôi lại biết ư? Tôi có thể nói cho cô biết, bởi vì Đổng Bình Văn đã thẳng thắn khai tất cả."

"Cô nói dối!" Triệu Khả Tâm tức giận cười khẩy nói.

"Cô chắc chắn không?" Nguyễn Vi bình tĩnh khẽ cười nói, "Đổng Bình Văn khai với tôi, buổi sáng hôm đó cô cùng anh ta ở nhà làm chuyện mờ ám, nhưng Tô Tú Anh đột nhiên trở về phát hiện, cô liền đẩy Tô Tú Anh xuống cầu thang khiến cô ấy tử vong, không phải sao?"

Triệu Khả Tâm chấn kinh một hồi lâu, nhưng cô ta vẫn cắn chặt hàm răng như cũ, cuối cùng cô ta cúi đầu không cho Nguyễn Vi nhìn thấy khuôn mặt mình.

"Cô gϊếŧ Tô Tú Anh, sau đó mẹ Tô Tú Anh gọi điện thoại tới, rồi gửi tin nhắn. Các ngươi biết bà ấy sẽ lập tức đến liền ngươi đem xác Tô Tú Anh nhét vào vali. Cô mang về nhà mình còn Đổng Bình Văn giúp cô đi Thái Lan hoàn thành kế hoạch trốn tội, đúng không?"

Thân thể Triệu Khả Tâm bắt đầu run rẩy. Lần thứ hai ngẩng đầu lên, Nguyễn Vi thấy được khuôn mặt cô ta bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, chỉ là một giây sau, Triệu Khả Tâm khôi phục như thường. Cô ta thậm chí lộ ra nụ cười mỉm đắc ý.

"Cô cảnh sát, tôi diễn giống chứ?"

Nguyễn Vi há miệng, nhưng cô cuối cùng không nói gì cả mà im lặng.

"Cô cảnh sát, tôi biết rõ cảnh tù tội khốn cùng, vì thế cô không lừa được tôi đâu. Nhưng mà tôi đúng là rất khâm phục cô, cô đã tra ra chuyện chiếc vali, chẳng trách Bình Văn gặp rắc rối trong tay của các người."

Nguyễn Vi không hề diễn kịch. Cô một lần nữa nhìn kỹ cô gái trước mắt, chẳng trách Đổng Bình Văn coi trọng và tín nhiệm cô ta như vậy, quả nhiên cô gái này không đơn giản chút nào.

"Cô cùng Đổng Bình Văn quả thật là cực phẩm." Nguyễn Vi nói ra lời từ tận đáy lòng.

"Cảm ơn." Cô gái cũng đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.

"Nhưng cô cho rằng im lặng có thể cứu cô sao?" Nguyễn Vi đột ngột chuyển câu chuyện, trào phúng hừ lạnh nói,"Cô biết không, ngày hôm nay tôi hỏi Đổng Bình Văn một vấn đề."

"Tôi hỏi anh ta, ngày đó cô đi lấy vali hành lý về buổi tối liền đi tới Thái Lan. Mà trong lúc này, thời gian căn bản không đủ để cô đi xử lý xác chết, mặt khác Đổng Bình Văn sau ba ngày mới có thể trở về, trong thời gian này xác chết nhất định sẽ bốc mùi hôi. Vì thế tôi rất tò mò, rốt cuộc các người đã làm thế nào để che giấu xác chết, có điều Đổng Bình Văn không nói cho tôi biết."

Ánh mắt Nguyễn Vi dừng trên người Triệu Khả Tâm, trong nháy mắt, bỗng nhiên đáy lòng Triệu Khả Tâm xuất hiện sự hoảng hốt.

"Cũng may, hiện tại tôi đã biết đáp án rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »