“Anh có ruột thịt với tôi hay sao? Cho dù anh tự nhận mình là anh trai tôi thì anh cũng không có quyền kiểm soát tôi như vậy, sống như thế nào mặc kệ tôi, ai nhìn tôi thì cũng là quyền của họ, vì sao anh phải tức giận rồi kéo tôi đến đây, anh muốn đến đâu tôi phải theo anh đến đó à? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao hả?” Cô càng nói càng dùng sức đánh mạnh hơn, đưa tay lấy áo khoác trên vai ném xuống đất.
“Ai bảo anh muốn làm anh trai em hả?”
Thiên Bình bắt lấy hai tay cô đưa lêи đỉиɦ đầu, đẩy cô dựa vào cửa, nghiêng người chuẩn xác môi cô hôn mạnh xuống, Mộc Thanh bị bất ngờ trợn tròn mắt đến quên cả chống cự, anh hôn cô mạnh bạo, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô ra, đưa lưỡi sâu vào bên trong càn quét, cô giật mình chống cự đẩy anh ra nhưng sức cô làm sao có thể bằng anh được, hai tay bị anh giam cầm trên cao, tay còn lại anh đưa qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, siết chặt cô vào người mình, đến khi cô không thở nổi nữa anh mới từ từ rời khỏi môi cô, ôm cô vào lòng, hơi thở nặng nề, cất giọng khàn khàn.
“Mộc Thanh, không biết từ bao giờ, anh đã thích em rồi, anh ghét cảm giác người khác nhìn em, cũng không muốn em nói cười với người đàn ông khác, anh rất ích kỉ chỉ muốn em thuộc về mình, anh muốn làm người đàn ông của em, chứ không phải là anh trai, em hiểu không?”