“Ngươi muốn làm gì?”. Nữ tử nhìn Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần thì hốt hoảng lên tiếng. “Bổn tiểu thư là đệ tử của Chân Ma Tông, Hứa Tiểu Kiều”.
“Ngươi đừng làm càn, người của ta sắp đến rồi, không muốn bị đánh chết thì tránh xa ta ra?”.
Nhìn nữ tử từng bước lùi lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt cười đùa nhìn nàng rồi nói. “Chân Ma Tông mạnh lắm sao?”.
“Tất nhiên, ở Thiên Minh thành không ai mà không biết Chân Ma Tông bọn ta, là tông môn ngũ phẩm”. Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt lộ ra vẻ đắc ý nói. “Thấy tông môn của bổn tiểu thư mạnh chưa”.
“Ha, chỉ là tông môn ngũ phẩm?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói.
“Ngươi đang xem thường Chân Ma Tông bọn ta?”. Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt tức giận nói. “Nói cho ngươi biết, tông môn ta có Thiên Địa cảnh tọa trấn”.
“Ngươi nói không mạnh sao?”.
“Chỉ là một tông môn nhỏ nhoi mà thôi?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu đáp lại. “Không đáng nhắc đến”.
“Ngươi… ”.
“Vừa rồi ngươi nói có thể làm mọi chuyện vì ta”. Đế Nguyên Quân thân ảnh đột nhiên lóe lên rồi xuất hiện ngay trước mắt nàng, một tay đặt lên đầu nàng rồi nói. “Vừa hay, ta còn thiếu một chân sai vặt”.
“Ngươi muốn làm gì ta?”. Hứa Tiểu Kiều hai tay ôm ngực, sắc mặt ửng đỏ trông rất ngại ngùng. “Ta là thiên kiêu của Chân Ma Tông, ta mà mất một sợi tóc thì ngươi đừng mong sống yên ổn”.
Nghe thấy lời dọa dẫm, Đế Nguyên Quân không hề sợ hãi mà thay vào đó là nở một nụ cười lạnh, vẻ mặt như đang tính toán chuyện gì đó. “Có dịp ta muốn qua Chân Ma Tông dạo một vòng xem sao?”.
“Còn ngươi, nếu như không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời”.
“Không phải ai cũng có thể nô bộc của ta đâu?”.
“Cái gì?”. Hứa Tiểu Kiều nghe thấy thì giật bắn người, vẻ mặt kinh hãi nói. “Ngươi muốn biến ta thành nô bộc?”.
“Chuyện này không được, nhất quyết không được”.
Nàng thành khẩn cầu xin nhưng vẻ mặt của Đế Nguyên Quân hững hờ khiến nàng kinh hãi vô cùng, nàng luống cuống chỉ tay vào nhẫn trữ vật rồi nói. “Đại ca, chỉ cần ngươi tha cho ta, nhẫn trữ vật này là của ngươi”.
Nhưng Đế Nguyên Quân không để ý chút nào cả, Hứa Tiểu Kiều thấy thế liền hít vào một ngụm khí lạnh rồi tiếp tục nói. “Chuyện gì cũng có hướng giải quyết của nó, đại ca, người từ từ đã ra tay, đợi người của Chân Ma Tông đến rồi hẵng quyết định”.
“Có được không?”.
Nhìn vẻ mặt cầu khẩn của nàng, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi nở một nụ cười nhẹ. “Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì sao?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân đánh ra một đạo nguyên thần cấm chế. Hứa Tiểu Kiều cảm nhận một cỗ lực lượng nguyên thần xâm nhập vào bên trong đại não rồi dần dần kết thành từng sợi xiềng xích trói buộc bóp chặt nguyên thần của nàng.
“A….”. Hứa Tiểu Kiều ngã ngửa xuống đất rồi lăn qua lăn lại mấy vòng, trông đau đớn vô cùng. Sau khi cơn đau qua đi, nàng hai tay chống xuống rồi gồng mình đứng dậy, gương mặt tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng. “Tên khốn kiếp nhà….”.
Lời nói chưa kịp dứt, từ trong đầu nàng truyền đến cảm giác đau nhức vô cùng, và từ cuối cùng nàng chưa kịp thốt ra thì bị một loại lực lượng nào đó ngăn lại.
“Nếu như ngươi có suy nghĩ và hành động xấu ở sau lưng ta thì cẩn thận, kẽo đại não của ngươi bị vỡ nát lúc nào không hay”. Nhìn Hứa Tiểu Kiều không phục, Đế Nguyên Quân liền nở một nụ cười lạnh.
“Hừ, ngươi đợi đó?”. Hứa Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng rồi nói. “Đợi ta về tông môn, các vị trưởng lão sẽ xóa bỏ thần thức của ngươi”.
Nghe thấy vậy, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn nàng lộ vẽ khinh thường rồi nói. “Dựa vào bọn chúng mà muốn xóa bỏ thần thức của ta?”.
“Buồn cười làm sao?”.
“Xì, chỉ được cái ba hoa?”. Hứa Tiểu Kiều ánh mắt không tin nhìn hắn rồi bĩu môi nói. “Thiên Địa cảnh trưởng lão muốn xóa thần thức dễ như trở bàn tay?”.
Nghe đến đây, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu!
Một Thiên Địa cảnh muốn xóa bỏ thần thức của Thánh Hoàng cảnh?!
Đừng nói là một Thiên Địa cảnh nhỏ nhoi, ngay cả Thánh Hoàng cảnh muốn phá một sợi thần thức của hắn cũng không phải chuyện dễ dàng!
“Ngươi cười cái gì?”. Hứa Tiểu Kiều nhìn Đế Nguyên Quân cười nên có chút khó hiểu.
“Ngươi từ nay là nô bộc của ta, thế nên phải xưng hô cho đúng, nếu không hậu quả tự mình gánh chịu”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lên tiếng rồi quay người rời đi. “Quay về đi, tùy thời ta sẽ gọi ngươi đến”.
“Tốt nhất là đừng làm những điều dại dột”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân hai chân giẫm mạnh rồi lao nhanh vào sâu ở bên trong. Hứa Tiểu Kiều đứng lại, ánh mắt tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rồi đi rồi lớn tiếng chửi bới. “Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi là tên hỗn đản”.
Lời nói nàng vừa dứt, ngay lập tức, ở trong đại não truyền đến một cảm giác đau đớn vô cùng, nó kinh khủng tới mức có thể khiến thần thức của nàng bị bóp nát. Đau đớn nằm gục xuống đất, Hứa Tiểu Kiều lúc này mới nhớ tới những lời nói của Đế Nguyên Quân thì thít vào một ngụm khí lạnh. “Chủ nhân, ta biết sai rồi, tha cho ta đi a”.
“A”. Nhưng cảm giác đau đớn đó vẫn không hề thuyên giảm mà ngày càng nặng hơn.
Bất chợt, trong đại não nàng truyền đến một thanh âm khiến nàng lạnh cả sống lưng. ‘Ngoài miệng thì cầu khẩn, còn trong lòng thì đang chửi bới ta?’.
‘Ngươi nghĩ ta đi rồi mà không biết ngươi đang nghĩ gì sao?’.
“Chủ nhân tha mạng cho ta a”. Hứa Tiểu Kiều hai tay đưa lên ôm chặt đầu rồi kêu lên những thanh âm đau đớn vô cùng. “Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi, ta không mắng ngươi nữa”.
Ở ngoài xa!
Đế Nguyên Quân tăng tốc di chuyển vào sâu bên trong, thời gian di chuyển liên tục gần năm canh giờ nhưng hắn vẫn chưa rời khỏi khu vực ven ở bên ngoài. Càng tiến sâu vào bên trong, Đế Nguyên Quân càng cảm nhận được những đợt khí tức hung thú rất mạnh.
Đó là tam cấp hung thú!
Thực lực của nó có thể so sánh với Ngưng Hải cảnh đỉnh, thậm chí có một vài đầu có sức đánh với Thiên Địa cảnh cường giả, mạnh mẽ vô cùng.
Đế Nguyên Quân giẫm mạnh rồi nhảy lên cao, bởi vì đám tam cấp hung thú thường sẽ có tính bảo vệ lãnh thổ của mình rất cao, nếu như có bất cứ ai xâm phạm thì nó sẽ phát hiện. Chính vì thế nên hắn mới lựa chọn việc di chuyển ở trên những cành cây lớn. Lợi dụng những tán cây để tránh né.
Đế Nguyên Quân di chuyển liên tiếp hơn mười ngày rồi, trên gương mặt hắn dần hiện lên vẻ mệt mỏi. Và trước mắt hắn làm một khu vực toàn là những bụi cây rậm rạp và những cây cổ thụ to lớn cao chọc trời. Xung quanh có những vách núi lởm chởm trông nguy hiểm vô cùng.
Đế Nguyên Quân đứng ở trên cành cây lớn, ánh mắt hắn nhìn xuống phía bên dưới thì nhìn thấy năm đầu hung thú đang cùng nhau tiến vào liền thốt ra. “Tam cấp hung thú”.
“Ở trong kia xảy ra chuyện gì sao?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn ra xa liền nhíu mày lại, phương hướng mà năm đầu hung thú này hướng đến cũng chính là nơi mà Mộc Cô Nhai sẽ đến. Thời điểm đêm trăng tròn chỉ còn mười mấy ngày nữa mà thôi.
Gạt bỏ đi suy nghĩ ở trong đầu, Đế Nguyên Quân đi vòng qua, tránh đυ.ng độ năm đầu hung thú.
“Không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì?”. Đế Nguyên Quân leo lêи đỉиɦ ngọn núi rồi nhìn xuống bên dưới. “Phải chuẩn bị kỹ một chút”.
Tiến vào bên trong nhẫn giới chi!
Đế Nguyên Quân nhìn Thánh Hoàng thần niệm rồi gật đầu một cái, hắn ném ra từng mai đan dược rồi lên tiếng. “Giúp ta tạo một vài trận văn lên trên đó đi”.
“Chuyện đơn giản”. Đáp lại, Thánh Hoàng thần niệm khóe miệng khẽ nhích lên rồi nói.
Còn Đế Nguyên Quân thì đi ra vị trí trung tâm rồi bắt đầu ngồi xuống bế quan, thời gian mười ngày ở bên ngoài bằng một trăm ngày ở bên trong, Đế Nguyên Quân có thể giám chắc, đến lúc đó hắn sẽ tạo được một vài thứ hữu ích.
Đế Nguyên Quân lấy ra từng mai giấy màu vàng rồi từ từ đặt xuống đất, hắn một tay đưa lên miệng rồi cắn một cái, dùng máu làm mực. Hắn đưa tay lên cao rồi viết ra từng con chữ, từng ký tự.
Nhìn trông rất dễ nhưng mỗi một tấm phù văn đều là những thứ được ghi lại ở trong sách cổ, mỗi cái đều có tác dụng và khả năng cực kỳ đặc biệt mà những loại phù văn hiện tại không có. Khả năng của nó mang lại cũng cao hơn không ít.
Thời gian cứ thế qua đi, Đế Nguyên Quân bế quan lúc này đã tỉnh dậy. Nhìn hai mươi tấm phù văn ở trong tay, hắn liền thở phào một hơi rồi nói. “Lần này có thành công hay không là nhờ vào những tấm phù văn này”.
Tỉnh dưỡng thêm một lúc, Đế Nguyên Quân tỉnh dậy. Lúc này, Thánh Hoàng thần niệm đã tiến lại gần hắn rồi lên tiếng. “Nhẫn trữ vật ở trong tay ta đủ để ngươi sử dụng để đột phá cảnh giới, cần gì phải nhọc công như vậy?”.
Đế Nguyên Quân nhìn qua Thánh Hoàng thần niệm rồi lên tiếng. “Con đường của ta đi chưa bao giờ dễ dàng?”.
“Ta muốn ma luyện bản thân đến cực hạn, nếu như ta không làm thế thì sau này ta không thể dung hợp hai lần tu luyện với nhau được”.
Thánh Hoàng thần niệm thấy vậy liền nở một nụ cười nhẹ. “Ngươi thay đổi rồi?”.
“Ngươi đã không còn là Nhất Đế lúc trước nữa”.
“Tâm cảnh, suy nghĩ của ngươi lúc này đã mạnh hơn trước rồi”.
“Như vậy càng tốt”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi nói. “Lấy giúp ta một loại vũ khí nào đó đi”.
“Lần này ngươi đối đầu với tam cấp hung thú, số lượng không ít hơn năm đầu, ngoài ra còn có đám giun dế đến quấy phá nữa nên thứ này sẽ phù hợp nhất”. Thánh Hoàn thần niệm khẽ động, nhẫn trữ vật đột nhiên ánh lên rồi phát ra vô vàn quang huy. Thình lình, một món vũ khí hiện lên trong tay hắn.
Đó là một cái búa rất lớn, chiều dài của cán chùy dài ít nhất cũng phải hơn một mét, và đầu búa to bản, một đầu bằng một đầu nhọn bất cân xứng. Toàn thân nó khoác lên mình một màu đen tuyền trông rất huyền bí, nó được chế tác từ một loại tinh thạch cực kỳ đặc biệt đó là Hắc Sát Tinh Kim, là một kiện tinh thạch rất hi hữu.
Trọng lượng của nó ít nhất cũng phải năm ngàn cân, nặng nề vô cùng. Nếu như Đế Nguyên Quân không phải pháp thể song tu thì một chùy này hắn sử dụng không được!
Đế Nguyên Quân ngắm cự chùy ở trong tay, trên gương mặt liền lộ ra chút buồn bã. Đây chính là thứ hắn rèn luyện đầu tiên, dưới sự chỉ bảo của lão luyện khí ở Tử Cực Kiếm Môn. Hắn tốn thời gian gần hai tháng mới luyện ra nó.
“Nhìn thứ này đúng là hoài niệm thật”. Thánh Hoàng thần niệm đưa tay vuốt ve thanh cự chùy, ánh mắt thâm thúy dần trầm xuống, khóe miệng thở nhẹ một hơi rồi nói. “Nếu như năm đó không có lão già đó thì ta không thể khai lò được”.
“Không biết lão già đó bây giờ như thế nào rồi?”.
Đế Nguyên Quân thả mạnh nó xuống đất một cái rồi lên tiếng. “Đây là lần đầu tiên ta sử dụng nó”.
“Mặc dù không có khí linh nhưng ta cũng nên cho ngươi một cái tên”.
“Gọi là Phạt Thiên đi”. Thánh Hoàng thần niệm lên tiếng. “Chuẩn Linh Khí, đủ để sử dụng”.
Đế Nguyên Quân ở bên ngoài dần dần tỉnh dậy, hai mắt mở ra liền phát ra vô vàn tinh quang, ánh mắt hững hờ nhìn xuống bên dưới rồi khóe miệng khẽ nhích. “Mộc Cô Nhai, tới”.