Chương 62: Bỏ chạy.

Ngay sau khi thu Địa Linh Thảo, Đế Nguyên Quân tiếp tục đi đến mục tiêu tiếp theo. Ngẫm lại những loại linh dược có ở trong bản đồ, hắn đột nhiên lắc đầu nói. “Để luyện được Ngũ Hành Linh Đan thì cần phải có đủ năm loại linh dược và nhục thân của năm đầu hung thú tượng trưng cho mỗi thuộc tính”.

“Ta đã có Địa Linh Thảo, Địa Xà, nên bây giờ cần có bốn loại linh dược và hung thú có thuộc tính khác nữa?”.

“Đáng tiếc, trong bản đồ chỉ có ghi chú của Địa Linh Thảo, còn những loại còn lại thì không thấy đâu?”.

“Không biết Thiên Bảo Các có loại linh dược này hay không?”.

Đế Nguyên Quân nhớ lại lời nói của trưởng quản và ác ý ở trong lời nói, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười lạnh rồi đi sâu vào bên trong Nam Hoang Sơn Mạch. Nhưng hắn tìm kiếm một thời gian dài nhưng không phát hiện khu vực xung quanh không hề có thứ mà hắn muốn.

“Gần nhất chính là Hỏa Linh Thảo, nếu như tìm đến Hỏa Diệm Sơn chắc sẽ có chút tin tức”.

“Thực lực của ta bây giờ quá yếu, không thể cùng tam cấp hung thú đánh một trận”.

Thẳng hướng đi về phía Hỏa Diệm Sơn, Đế Nguyên Quân còn cách chổ đố chưa đến hai dặm, bầu không khí xung quanh bắt đầu có chút thay đổi, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ ở trong không khí càng ngày càng nóng.

Đế Nguyên Quân chuẩn bị tiến sâu vào bên trong thì đột nhiên, một giọng nói nam tử từ sau lưng truyền lại. “Vị huynh đệ, xin chậm đã?”.

Nghe giọng nói gấp gáp của nam tử, Đế Nguyên Quân quay đầu trả lời. “Có chuyện gì?”.

“Ta gọi Nhậm Thanh Sơn, không biết vị huynh đệ tên là gì?”. Nhậm Thanh Sơn nở một nụ cười nhẹ nói. “Nhìn hướng ngươi đi là tiến vào Hỏa Diệm Sơn đúng không?”.

“Hỏa Diệm Sơn rất nguy hiểm, ở đó có rất nhiều đầu hung thú mạnh nên đi một mình sẽ rất khó để hành động”.

“Vừa hay, bọn ta còn thiếu người đi cùng, nên ngươi có muốn kết minh với bọn ta không?”.

“Gọi ta Vô Lương là được?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt không có chút gợn sóng trả lời. “Ta thấy Hỏa Diệm Sơn không đáng sợ như ngươi nói”.

“Và nhất là ta chỉ thích hành động một mình, nếu như ngươi không có chuyện gì nữa thì ta đi trước”.

“Vô Lương huynh đệ chậm đã”. Nhâm Thanh Sơn nhìn Đế Nguyên Quân chuẩn bị rời đi thì đưa tay ra hiệu. “Thật ra bọn ta phát hiện một gốc Huyền cấp hạ phẩm linh quả tên là Hỏa Linh Quả, nhưng ở đó có một đầu nhị cấp đỉnh phong Hỏa Sư bảo vệ nên muốn đoạt là rất khó”.

Hỏa Linh Quả?!

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy liền nở một nụ cười, Hỏa Linh Quả đạt phẩm giai Huyền cấp và khả năng mà nó mang lại mạnh hơn Hỏa Linh Thảo rất nhiều, một ngàn gốc Hỏa Linh Thảo thì chỉ có một gốc kết quả thì được gọi là Hỏa Linh Quả.

Nếu như có nó vào trong tay thì Ngũ Hành Linh Đan sẽ có tác dụng hơn rất nhiều và khả năng tầng thứ hai của Ngũ Hành Bá Thể Quyết sẽ thăng tiến thêm một chút.

Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân trong lòng càng thêm vui mừng, hắn nhanh chóng dừng lại rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Được a”.

Nhậm Thanh Sơn thấy Đế Nguyên Quân gật đầu đồng ý thì vui mừng vô cùng. “Vô Lương huynh đệ, ngươi đợi một chút, những người khác đang trên đường đến”.

“Tùy ý”. Đế Nguyên Quân ngồi dựa vào một gốc cây gần đó rồi nói.

Đợi khoảng chừng mười phút!

Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn ra xa thì thấy ba người hai nam, một nữ đang chạy nhanh đến, Nhậm Thanh Sơn thấy những người kia liền gật đầu một cái. “Các ngươi lại đây, ta giới thiệu thêm một người mới”.

Hắn chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi nở nụ cười nói. “Dây là Vô Lương huynh đệ, là người ta vừa mời vào trong nhóm”.

“Còn đây lần lượt là Lê Mộng, Lê Ái Ái và Nhậm Vân Hà”. Hắn chỉ tay về phía ba người rồi tiếp tục nói.

“Thanh Sơn, người này ta thấy không mạnh lắm”. Lê Mộng nhìn Đế Nguyên Quân rồi đánh giá. “Người như hắn đi vào chỉ khiến ta vướng tay chân thôi”.



“Lê Mộng, ngươi đừng đánh giá người khác theo kiểu phiến diện như vậy?”. Nhậm Thanh Sơn lắc đầu nói. “Mạnh hay yếu không quan trọng, miễn sao ta có người trợ giúp là tốt rồi”.

“Ngươi cũng biết Hỏa Diệm Sơn hung hiểm như thế nào? Nên có thêm một người nữa trợ giúp sẽ tốt hơn”.

“Thanh Sơn nói đúng đó, đệ đừng lo nghĩ nhiều quá”. Lê Ái Ái đứng ở bên cạnh gật đầu nói.

“Tỷ, ta đây chỉ lo lắng thôi mà?”. Lê Mộng có chút phật lòng, ánh mắt bực tức nhìn Đế Nguyên Quân nói.

“Được rồi, chuyện này đứng nói nữa?”. Nhậm Vân Hà hai tay vòng ở trước ngực lên tiếng. “Thời gian không còn sớm, ta đi thôi”.

“Hừ”. Lê Mộng nhìn Đế Nguyên Quân rồi hừ lạnh một tiếng. Mặc dù hắn không thích nhưng ý của những người khác đã quyết nên hắn không thể không theo.

Đế Nguyên Quân đi theo sau bốn người rồi lắc đầu. ‘Nhị cấp đỉnh phong Hỏa Sư rất mạnh, ở dưới tam cấp thì nó được xem là cường đại, bốn người này chỉ có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng một, đối phó với Hỏa Sư thì hơi khó một chút’.

‘Chưa kể, nó còn có trạng thái cuồng nộ, khi vào trạng thái này thì thực lực nó sẽ tăng lên gấp hai lần, sức mạnh có thể sánh ngang với một đầu ngụy tam cấp hung thú’.

‘Khả năng thắng của những người này là bằng không’.

Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi đi theo sau. Cho đến khi họ đi đến lưng chừng núi rồi tìm đến một hang động lớn ở cạnh đó.

Nhậm Thanh Sơn đưa tay ra hiệu những người ở sau lưng dừng lại rồi nói nhỏ. “Mọi người cẩn thận một chút, đầu Hỏa Sư này có thính giác rất tốt”.

Ba người đi theo sau gật đầu rồi bước từng bước nhẹ đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy có không ít viên đá ửng hồng trông cực kỳ nóng bỏng và ở dưới chân hắn cảm nhận được nhiệt đột đang dần dần tăng lên.

Hắn đánh ra một đạo chân nguyên bao bọc cơ thể rồi thở nhẹ một hơi, có vòng bảo vệ ở bên ngoài nên nhiệt độ giảm xuống một cách đáng kể.

Cẩn thận tiến vào được khoảng năm phút, lúc này họ đã đứng trước một eo đá nhỏ và một lối đi vào sâu bên trong nối thông với một động rộng lớn. Họ liếc mắt nhìn vào bên trong thì thấy đầu Hỏa Sư đang nằm ngủ ở dưới nền đất và bên cạnh có một gốc linh thảo mọc lên và ở trên đỉnh là một quả màu đỏ rực lớn khoảng chừng một viên bi nhỏ nhưng nhiệt lượng nó phát ra là rất lớn.

Nhậm Thanh Sơn phất tay rồi cùng ba người lao vào bên trong, Hỏa Sư hai tai khẽ run, nó nghe thấy những tiếng động đang lao nhanh vào bên trong nên nhanh chóng tỉnh dậy, nó hướng ánh mắt sắc bén nhìn về phía bốn người rồi “Rống!” lớn một tiếng.

Bị người khác xâm phạm lãnh địa và nó cảm nhận được địch ý của bọn họ nên mạnh mẽ lao lên, khí tức nhị cấp đỉnh phong bùng phát. Lực lượng trên người bạo tăng lên gấp hai lần.

Nó lao đến bốn người rồi nhảy lên cao, hai chân trước đưa lên cao để lộ những móng vuốt sắc nhọn đánh xuống.

“Súc sinh, đứng hòng”. Nhậm Thanh Sơn lớn tiếng quát, hắn lấy ra thanh trường thương, hai tay nắm chặt hai đầu rồi đưa lên cao để ngăn hai chân lớn của Hỏa Sư.

Oanh!

Bị một kích đẩy lùi, Nhậm Thanh Sơn hai chân trượt dài một quãng lớn rồi mới ổn định lại, hắn cảm nhận được cự lực của Hỏa Sư mạnh đến mức nào, lòng bàn tay hắn lúc này chỉ cảm nhận được những cơn đau nhức kéo đến.

“Cẩn thận, nó đã mạnh hơn trước rất nhiều”. Nhậm Thanh Sơn cắn răng rồi lạnh giọng nói.

“Hừ, mạnh hơn thì đã sao, dù gì nó cũng chỉ là một con súc vật, bị bốn người ta vây công thì sao có thể chống cự”. Lê Mộng hừ lạnh một tiếng rồi lao lên, hắn nắm trong tay một thanh đoản đao mạnh mẽ chém xuống.

Đứng ở bên cạnh, Lê Ái Ái và Nhậm Vân Hà tay nắm trường kiếm lao lên. Tiếp đến là Nhậm Thanh Sơn.

Công kích mạnh mẽ của bốn người đánh xuống, mỗi một chiêu thức đều có sát thương rất lớn. Hỏa Sư ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, chỉ thấy cơ thể nó hơi khom xuống và đẩy người ra sau. Đợi công kích gần tới, nó mạnh người đẩy về phía trước rồi “Rống!” lớn một tiếng.

Từ trong miệng nó bắn ra một đợt sóng xung kích vòng cung, Nhậm Thanh Sơn thấy vậy liền quát lớn một tiếng. “Đó là, sư hống”.

“Mọi người nhảy lên”.



Ba người nghe theo chỉ định của Nhậm Thanh Sơn rồi đồng thời nhảy lên, sóng xung kích lao tới rồi đánh mạnh xuống nền đất khiến khu vực xung quanh đó bị lõm xuống một hố lớn. Bốn người nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi không thôi, nếu như họ không tránh kịp thì hậu quả sẽ rất khôn lường.

“Súc sinh, chịu chết đi”. Lê Mộng trên trán nổi từng sợi gân máu rồi quát, hắn hai tay nắm chặt chuôi đao rồi chém mạnh xuống.

Hỏa Sư liếc mắt nhìn lên thì thấy một đạo ánh đao hình vòng cung chém xuống liền nhảy lùi ra sau. Ngay sau đó, ba người còn lại đã áp sát ở những bên còn lại, họ vây kín không cho nó có đường chạy thoát.

Đế Nguyên Quân nhìn thấy cảnh này rồi lắc đầu. “Bao vây Hỏa Sư nghe có vẻ hợp lý nhưng lại ngu ngốc vô cùng”.

Lời nói của hắn vừa dứt thì Hỏa Sư lúc này cũng đã động, nó mở lớn miệng rồi hít vào một hơi thật sâu rồi thổi mạnh xuống đất. Sóng xung kích liên tiếp tỏa ra xung quanh tạo thành một đợt phong bạo thổi bay cả bốn người.

Họ dẫm mạnh chân lên vách đá rồi lao nhanh đến, bốn người dốc hết toàn bộ chân nguyên trong cơ thể rồi đánh ra một kích mạnh nhất.

Oanh oanh oanh oanh!

Rống!

Liên tiếp, bốn đợt công kích mạnh mẽ đánh xuống. Hỏa Sư bị bốn đợt công kích đánh trúng rồi kêu lên một tiếng đau đớn. Ở trên người nó xuất hiện bốn miệng vết thương lớn trải dài xuống và không ngừng chảy xuống máu tươi.

Lúc này, Hỏa Sư trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ nhìn bốn người rồi lao lên. Bất chợt, tốc độ của nó thình lình bạo tăng lên gấp hai lần, chỉ trong nháy mắt, nó đã áp sát trước người Lê Ái Ái rồi một chân đánh ra.

“Tỷ tỷ?”. Lê Mộng nhìn Lê Ái Ái bị một chân đánh văng và trên miệng phun ra một ngụm máu tươi thì tức giận quát. “Ta gϊếŧ ngươi?”.

Lê Mộng trong mắt nổ lên sát ý, hắn hai tay nắm chặt đoản đao rồi lao lên, hắn muốn chính diện gϊếŧ chết nó. Nhậm Vân Hà đứng ở bên cạnh, ngay khi thấy Lê Mộng thì muốn ngăn lại, nhưng lúc này đã muốn.

Lê Mộng đoản đao chém xuống nhưng Hỏa Sư không một chút sợ hãi, nó đánh ra thêm một chân nữa đánh văng Lê Mộng ra gần hai mươi mét thì lăn lóc trên nền đất mấy vòng rồi phun ra một ngụm máu tươi.

“Nhanh, bảo vệ hai người bọn họ”. Nhậm Thanh Sơn thấy Hỏa Sư lao về phía hai người kia thì cắn răng quát lớn một tiếng.

Rồi cả hai lao lên, muốn chặn đứng Hỏa Sư. Nhưng hai người đâu thể ngờ được, Hỏa Sư khi vào trạng thái cuồng nộ thì thực lực đột nhiên tăng mạnh nên không thể chống đỡ được.

Cả hai bị nó đánh văng ra xa, trên người chịu không ít thương tích. Nhậm Vân Hà nhổ ra một ngụm máu tươi rồi thầm than. “Đáng ghét, sao sức mạnh của nó lúc này mạnh như thế này?”.

Nhìn trận thế lúc này bị phá nát, Nhậm Thanh Sơn ngoái đầu nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng trách móc. “Vô Lương huynh đệ, ngươi muốn xem đến bao giờ?”.

“Nhanh phụ bọn ta một tay”.

“Muốn ta giúp thì sao không nói sớm?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh đáp rồi lao lên.

Bốn người nghe thấy vậy nên trong lòng nổi lên không ít sóng to gió lớn.

Rống!

Lúc này, Hỏa Sư ánh mắt tức giận nhìn về phía bọn họ rồi rống lớn một tiếng lao lên. Khí tức trên người cường hãn bộc phát ra ngoài rồi nhảy lên cao, hai chân để lộ móng vuốt đánh xuống.

Đế Nguyên Quân bắt đầu vận chuyển hai loại lực lượng ở trong người bắt đầu chống đỡ. Ngay khi công kích của Hỏa Sư chuẩn bị đánh tới thì đột nhiên, bốn người kia thình lình thu tay rồi quay người bỏ chạy.

“Vô Lượng huynh đệ, nhớ bảo trọng”. Nhậm Thanh Sơn thở dài một hơi, vừa chạy vừa nói.

Công kích Hỏa Sư đánh xuống khiến khu vực xung quanh bị lõm xuống một hố lớn và tạo ra một cột bụi bất cao gần năm mét bốc lên.

Đế Nguyên Quân bị cột bụi đất che khuất!

Sinh tử chưa biết!