Chương 48: Tam công tử trở về

Tiểu bối tuyệt không nói dối!

Dương Khai gật đầu rồi nở một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn liếc qua hai người trông âm hiểm vô cùng.

Lâm Tuyết Nhi thấy vậy nên sắc mặt của nàng lúc này đã lộ ra vẻ lo lắng, nàng quay đầu nhìn Đế Nguyên Quân như muốn tìm câu trả lời nhưng sắc mặt hắn vẫn hờ hững với những thứ xung quanh, thậm chí hắn còn không thèm nhìn hai vị Thiên Địa cảnh vừa mới đến lấy một lần.

Đổ lão và Tôn lão nhìn về phía hai người, vẻ mặt tức giận tiến lại gần rồi nhìn hai người bằng ánh mắt đằng đằng sát ý.

Đổ lão đứng trước mặt Lâm Tuyết Nhi rồi lạnh giọng hỏi nàng. “Lời của hắn nói là thật?”.

Lâm Tuyết Nhi giật mình lo sợ, khóe miệng nàng lắp bắp trả lời. “Ta… ta không biết”.

Đổ lão thấy vậy nên càng trở nên tức giận, lão đánh ra uy áp của Thiên Địa cảnh đè nén lên người Lâm Tuyết Nhi khiến cơ thể nàng run lên kịch liệt, khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi rồi ngã khụy xuống đất.

Ở phía xa, Dương Khai thấy vậy nên từ từ tiến lại, vẻ mặt hả hê nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi giễu cợt nói. “Lâm tiểu thư, đứng trước tiền bối không được vô lễ”.

“Ngoan ngoãn nói ra sự thật thì may ra còn giữ được một mạng”.

Lâm Tuyết Nhi ngẩng đầu lên nhìn Dương Khai với ánh mắt tức giận, nàng không hiểu tên này có thù oán gì với mình mà năm lần bảy lượt gây khó dễ cho nàng.

Nhìn Lâm Tuyết Nhi chật vật, Đế Nguyên Quân đi lên, đứng ở trước mặt thay nàng đón nhận uy áp.

Đổ lão thấy vậy thì vàng thêm tức giận, uy áp Thiên Địa cảnh đánh ra càng ngày càng mạnh.

Đứng dưới sự bảo vệ của Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi lúc này mới thở nhẹ được một hơi, uy áp đã bị Đế Nguyên Quân chặn lại, ánh mắt lo lắng nhìn hắn mà không nói lên lời.

Đổ lão thấy vậy, vẻ mặt lạnh lùng nói. “Tiểu tử, ngươi muốn chết hay sao?”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt hững hờ đáp lại. “Thân là Thiên Địa cảnh cường giả mà đi làm khó tiểu bối”.

“Ngươi không sợ những người xung quanh cười cho sao?”.

“Tránh qua một bên”. Đổ lão lạnh giọng quát. “Ta chỉ muốn hỏi nàng ta”.

“Nếu còn không tránh thì chỉ có con đường chết”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi nói. “Muốn hỏi chuyện của Mã Hồng Tuấn thì ta là người hiểu rõ nhất”.

“Ồ, vậy ngươi nói cho ta xem?”. Đổ lão thu lại uy áp rồi hỏi. “Mã Hồng Tuấn đã xảy ra chuyện gì?”.

“Mã Hồng Tuấn chết rồi”. Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nói.

“Ngươi chắc chắn”. Đổ lão sắc mặt tối sầm xuống nói. “Là ai gϊếŧ hắn?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu nói. “Tại sao không chắc chắn được, bởi vì hắn bị ta gϊếŧ chết”.

Lời nói vừa dứt, toàn trường ngay lập tức trầm xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Đế Nguyên Quân.

Bất chợt, Đổ lão nở một nụ cười lớn nói. “Hahaha. Chỉ dựa vào ngươi?”.

“Ta có thể chắc chắn một điều, Mã Hồng Tuấn là người có cảnh giới cao nhất trong những người đi vào bên trong, ngươi nói xem ngươi lấy gì để gϊếŧ hắn?”.

“Ta nói rồi, ngươi tin hay không thì tùy”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân không một chút biểu cảm nói. “Gϊếŧ một con giun dế thôi, cần gì phải nói dối”.

“Ngươi….”. Đổ lão tức giận, ngay trong lúc đó lão muốn ra tay đánh Đế Nguyên Quân một chưởng nhưng đúng lúc bị Tôn lão chặn lại.

“Đổ lão nhi, chậm đã”. Tôn lão giữ chặt tay rồi lên tiếng.

“Hừ”. Đổ lão hừ lạnh một tiếng rồi thu tay.

“Vậy ngươi biết tung tích của Tôn Hồng?”. Tôn lão lên tiếng hỏi hắn.

“Tôn Hồng, chưa nghe qua bao giờ?”. Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi nói. “Ta gϊếŧ mấy trăm người nhưng không biết ai tên Tôn Hồng”.

“Nhưng cứ xem như bị ta gϊếŧ đi”.



“Tiểu tử, cẩn thận không họa từ miệng mà ra”. Tôn lão ánh mắt trầm xuống nói.

“Có gì mà họa từ miệng mà ra?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu nói. “Gϊếŧ giun dế mà thôi”.

“...”. Tôn lão sắc mặt âm trầm ẩn ẩn có sự tức giận. “Ngông cuồng”.

Đứng ở ngoài xa, Phùng Bảo nhìn Đế Nguyên Quân ngạo khí nên lắc đầu nở một nụ cười. “Tiền bối vẫn luôn như vậy”.

“Ngôn từ bá đạo, thực lực mạnh mẽ”.

Còn những người xung quanh, ai ai cũng nhìn hắn với ánh mắt giống như nhìn người chuẩn bị chết, trên gương mặt họ lộ ra một nụ cười chế giễu.

“Tên ngu ngốc này từ đâu đến vậy?”.

“Đứng trước mặt hai vị tiền bối Thiên Địa cảnh mà dám tuôn ra những lời kiêu ngạo”.

“Đúng là không biết sống chết”.

“...”.

Hồng phủ chủ đứng ở bên cạnh, nhìn qua Hoàng phủ chủ nói. “Hoàng phủ chủ, không ngờ Hà Châu thành có một tên ngu ngốc kiêu ngạo như vậy”.

Hoàng phủ chủ nghe thấy nhưng không lên tiếng trả lời ngay mà đứng nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt lạnh lẽo.

Bị những người xung quanh cười khinh, nhưng Đế Nguyên Quân cũng không thèm để ý đến. Thậm chí đối mặt với sát ý của hai vị Thiên Địa cảnh, nhưng hắn vẫn cứ thư thả, giống như hắn không có chút cảm giác lo lắng hay sợ hãi nào cả.

“Tiểu tử, nếu như lời nói là thật thì ngươi chắc đã biết hậu quả như thế nào?”. Đỗ lão lạnh giọng nói.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn hai người rồi nở một nụ cười lạnh, ánh mắt không một chút sợ hãi nói. “Ngươi gϊếŧ không được ta”.

“Vô tri tiểu nhi”. Đỗ lão tức giận quát lớn rồi đánh ra một chưởng. “Vì cháu của ta mà đền mạng”.

Thiên Địa cảnh công kích có uy lực mạnh mẽ vô cùng, ngay khi lão vừa mới quơ tay một cái liền khiến thiên địa như bị bóp méo, một chưởng đánh ra khiến khu vực xung quanh bị rung động mạnh giống như có động đất.

Hoàng phủ chủ thấy vậy liền thở dài một hơi. “Kiêu ngạo quá mức thì tự chịu hậu quả.”.

Nhìn một cảnh này, những người xung quanh cũng chỉ biết lắc đầu, ai ai cũng trách Đế Nguyên Quân quá tự tin vào bản thân và quá kiêu ngạo nên mới có kết cục này.

Khiến Thiên Địa cảnh cường giả phật lòng thì chỉ có con đường chết mà thôi.

Trái lại với những người khác, Phùng Bảo nhìn cảnh này rồi lắc đầu.

Uỳnh!

Chưởng lực đánh tới, Đế Nguyên Quân gương mặt hững hờ không tránh không né. Những người xung quanh ai cũng nghỉ hắn đang đứng chịu chết.

Nhưng khi chưởng lực đánh tới, một tiếng động lớn vang lên. Còn Đế Nguyên Quân vẫn đứng đó, lông tóc không hề bị ảnh hưởng.

“Cái gì?”. Đỗ lão hai mắt trừng lớn thốt ra.

Đột nhiên, ở trên cao có bốn vị lão giả đạp không lao tới, khí tức trên người họ ai ai cũng là Thiên Địa cảnh và thực lực không thấp hơn hai người thậm chí còn lớn hơn, mạnh mẽ vô cùng. Chợt một vị lão giả lớn tiếng nói. “Dừng tay ở đây đi”.

“Thiên Địa cảnh mà đối với hậu bối ra tay, không biết nhục sao?”.

“Thiên Địa cảnh tầng bốn?”. Đỗ lão hít vào một ngụm khí lạnh thốt.

“Thái thượng trưởng lão”. Phùng Bảo ngẩng đầu nhìn lên rồi cúi chào một cái.

Ngay lập tức, toàn bộ đệ tử của Đấu Giá Hội đồng thanh hô lớn. “Đệ tử bái kiến thái thượng trưởng lão và ba vị trưởng lão”.

Có bốn vị Thiên Địa cảnh chống trụ, Đổ lão và Tôn lão sắc mặt lúc này trông khó coi vô cùng.

“Hừ, ỷ có người chống lưng”. Đổ lão nhìn Đế Nguyên Quân. “Để ta xem, những người này có thể bảo vệ ngươi lúc này, nhưng không bảo vệ được mãi mãi”.



“Mối thù này ta ghi nhận”.

“Quay về”.

Nói xong, Đổ lão hậm hực quay người rời đi. Ngay sau đó, những người khác cũng rời đi theo, duy chỉ có Tôn lão vẫn đứng đó, ánh mắt sát ý nhìn Đế Nguyên Quân rồi đe dọa. “Ngươi tốt nhất nên ở mãi trong thành luôn đi, nếu như ta phát hiện ngươi ra khỏi thành thì tự chịu hậu quả”.

Nói xong, Tôn lão quay người rồi đạp không bay đi.

Nhìn đám người Tôn lão rời đi, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười lạnh rồi quay người, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Nhìn Đế Nguyên Quân rời đi, Lâm Tuyết Nhi nhanh chân đi theo.

Lúc này, bốn vị thái thượng trưởng lão nhìn Đế Nguyên Quân rời đi rồi quay qua nhìn Phùng Bảo rồi nói. “Phùng Bảo, tên này quá ngông cuồng”.

“Tại sao ngươi lại nhờ vả người này?”.

“Ta thấy thực lực của hắn không mạnh, chỉ mới Thức Nhân cảnh đỉnh phong mà thôi”.

“Thái thượng trưởng lão, người đang đùa ta sao?”. Phùng Bảo kinh nghi nói. “Tiền bối sao có cảnh giới thấp như vậy được?”.

“Ta lừa ngươi làm gì?”. Thái thượng trưởng lão chắc chắn nói. “Hắn quả thật có chút bản sự, nếu như ta không quan sát kỹ thì không phát hiện ra cảnh giới của hắn được”.

“Đúng là một tên tiểu tử kỳ quái”.

Nghe tới đây, Phùng Bảo sắc mặt lúc này mới lộ ra vẽ kinh hãi, hắn không thể tưởng tượng được mà nhìn theo bóng lưng của Đế Nguyên Quân. ‘Không thể nào?’.

‘Lúc trước diệt Ngô gia, Tiết gia thì tiền bối chỉ có cảnh giới Thức Nhân cảnh tầng thấp’.

‘Thậm chí ta và các vị trưởng lão đều không phát hiện ra được khí tức’.

‘Gϊếŧ lão tổ Ngô gia Thiên Địa cảnh, diệt hơn mười vị Ngưng Hải cảnh. Đó là điều mà Thức Nhân cảnh làm được sao?’.

Nghĩ đến đây, Phùng Bảo mới hít vào một ngụm khí lạnh. “Người nghĩ, Thức Nhân cảnh tầng thấp có thể diệt được hai đại gia tộc và gϊếŧ Thiên Địa cảnh không?”.

“Tại sao lại hỏi vậy?”. Thái thượng trưởng lão nói. “Tất nhiên là không thể nào?”.

“Thức Nhân cảnh chỉ là cảnh giới dẫn khí nhập thể mà thôi, chân chính tu luyện phải đạt tới Ngưng Hải cảnh. Còn Thiên Địa cảnh có thể mượn lực lượng của thiên địa”.

“Nếu như hắn là thiên kiêu thì cùng lắm thì chỉ có thể gϊếŧ được Ngưng Hải cảnh tầng thấp, nên Thức Nhân cảnh muốn gϊếŧ được Thiên Địa cảnh là điều không thể”.

Nghe thái thượng trưởng lão nói như vậy, Phùng Bảo mới run người một cái, khóe miệng run run rồi lên tiếng. “Thế mà tiền bối có thể làm được”.

Nói xong, Phùng Bảo quay người, nhanh chân đi theo Đế Nguyên Quân, để bốn vị trưởng lão đứng lại nhìn nhau, trên gương mặt lộ ra vẻ không tin tưởng.

Quay trở về Hà Châu thành!

Đế Nguyên Quân đến Đấu Giá Hội mua một vài loại tinh thạch, vảy của hắc xà, xương của hung thú tam cấp, một bình tinh huyết của tam cấp hung thú cùng với một cái đan lô cỡ lớn.

Khi quay trở về Lâm gia, Đế Nguyên Quân mang tất cả những vật liệu đến một căn phòng ở sân sau bắt đầu luyện khí.

Thời gian qua đi, Đế Nguyên Quân đã ngồi ở trong phòng gần một năm trời mà chưa thấy đi ra. Và ở bên ngoài, Lâm gia đang có chuyện xảy ra.

Đứng ở bên ngoài cổng lớn Lâm gia, một nam tử khoảng hai mươi tuổi dẫn theo một nhóm gần ba mươi người đứng chặn ở ngoài cửa. Ba mươi người này, ai ai cũng có thực lực rất mạnh. Nam tử dẫn đầu có cảnh giới là Ngưng Hải cảnh tầng ba, đứng sau lưng còn có hai vị Thiên Địa cảnh tầng một, hơn mười người Ngưng Hải cảnh và còn lại đều là Thức Nhân cảnh đỉnh.

Rầm!

“Lâm Tuyết Nhi, cút ra đây cho ta”. Nam tử tiến lại gần cổng lớn rồi ra chân đá bay cổng lớn rồi lớn tiếng quát.

“Ta biết ngươi còn ở trong dó, cút ra đây. Bằng không ta mang người gϊếŧ vào”.

Nam tử uy thế mạnh mẽ hùng hổ tiến vào bên trong.

Ai ai trong Lâm phủ nhìn nam tử thì trên gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Bọn họ nhanh chóng chạy vào bên trong rồi hét lớn. “Tam công tử về rồi”.

“Nhanh báo cho Lâm tiểu thư và các vị trưởng lão”.