Người của Đấu Giá Hội hùng hổ lao vào khiến đám đông bắt đầu trở nên bạo loạn, ai ai cũng biết thế lực của Đấu Giá Hội mạnh mẽ như thế nào, mặc dù chỉ là một nơi chuyên giao dịch nhưng số lượng đệ tử và cường giả ở dưới chướng là rất nhiều và nhất quán.
Thậm chí Ám Sát Hội, là tổ chức được mệnh danh là thế lực mạnh nhất Hà Châu thành cũng không muốn vạch mặt với Đấu Giá Hội.
Chưa kể, Đấu Giá Hội trước nay chưa từng đứng về phía gia tộc nào cả và cũng chưa thể hiện thực lực ra ngoài nên không mấy ai biết được họ nông sâu như thế nào.
Nhìn người của những gia tộc bị tàn sát dã man, Đế Nguyên Quân ngồi đó dương mắt nhìn họ không có một chút biểu cảm.
Trái lại, Lâm Tuyết Nhi và ngũ trưởng lão lúc này đã sợ đến mất mật.
Không ngờ mỗi một đệ tử của Đấu Giá Hội lại có thực lực bá đạo như vậy. Ngay cả đệ tử tinh anh của mỗi gia tộc đều bị gϊếŧ chết một cách dễ dàng.
“Phùng Bảo đại nhân, là Hà gia có lỗi”. Gia chủ Hà gia, Hà Hồng Đào quỳ xuống, dập đầu liên tục cầu xin thảm thiết. Nhìn đệ tử tinh anh bị gϊếŧ chết khiến hắn đau xót vô cùng, thậm chí bản thân hắn lúc này còn không giữ được tính mạng. “Ta biết lỗi rồi, xin đại nhân tha mạng”.
“Cầu xin Phùng Bảo đại nhân tha mạng, là bọn ta có mắt không tròng, không biết núi thái sơn”.
“Tiểu nhân thề, từ nay sẽ không dám làm trái lời của Phùng Bảo đại nhân, cầu xin đại nhân tha cho gia tộc ta một mạng”.
“...”.
Hơn mười gia tộc, ai ai lúc này trên mặt cũng biểu cảm như mất cha mất mẹ, họ sợ hãi, họ hối hận vì nghe lời ngon nói ngọt của Lâm gia nên mới nhận hậu quả như bây giờ.
Nhưng Phùng Bảo nào có để ý đến, Hắn biết Đế Nguyên Quân một lần nổi lên sát ý thì nơi đó chắc chắn sẽ không còn ai có thể sống sót, máu chảy thành sông, thi chất thành núi.
Phùng Bảo thở dài một hơi rồi lắc đầu. “Không phải ta không muốn tha cho các ngươi. Đây là do các ngươi chọn lựa, Đấu Giá Hội muốn cứu nhưng không cứu được”.
“Phùng Bảo đại nhân….”.
Lúc này, họ bắt đầu để ý. Phùng Bảo từ nãy giờ vẫn luôn đứng sau lưng của một người. Thân là người cầm quyền của Đấu Giá Hội chỉ được phép đứng, còn người thanh niên trông rất trẻ tuổi kia lại ngồi thoải mái uống trà.
“Đại nhân, cầu xin đại nhân tha mạng”. Lỗ gia chủ, Lỗ Thâm quỳ rạp xuống đất rồi từ từ lết lại cầu xin. “Chỉ cần ngài tha một mạng, tiểu nhân sẽ thề sẽ vì ngài mà bán mạng”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt hững hờ đặt ly trà xuống, trên gương mặt lạnh lẽo nở một nụ cười nhẹ. “Ta ghét nhất là bị người khác phản bội”.
Lời nói vừa dứt, hai đầu ngón tay Đế Nguyên Quân hợp lại làm kiếm, từ trên đầu ngón tay đánh ra một đợt kiếm khí ngưng tụ thành hình rồi chém một cái.
Cơ thể Lỗ Thâm đột nhiên khựng lại một cái rồi gục hẳn xuống đất, Đế Nguyên Quân nhẹ tay vung kiếm liền chém đứt đầu một vị Ngưng Hải cảnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ai ai cũng hít vào một ngụm khí lạnh. ‘Ra tay quá tàn nhẫn’.
Biết trong đầu bọn họ đang suy nghĩ chuyện gì. Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ ngồi xuống, tiếp tục thưởng thức trà. Mặc cho xung quanh đang đánh gϊếŧ, máu tươi tung tóe bắn ra xung quanh. Càng kỳ lạ hơn là nơi mà hắn ngồi lại vô cùng sạch sẽ, máu tươi bắn đến gần thì như bị thứ gì đó nuốt trọn.
“Các vị, cầu xin cũng chết mà không cầu xin cũng chết”. Lâm Bỉnh Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, liếc mắt nhìn những người còn lại rồi lên tiếng. “Chi bằng cùng nhau hợp sức gϊếŧ chết bọn họ thì may ra còn có đường sống”.
Lời nói Lâm Bỉnh Thiên như chạm đến nỗi lòng lúc này của họ nên ngay khi lời nói vừa dứt, tất cả gia chủ của các gia tộc đều đứng dậy, ánh mắt căm phẫn họ nhìn về phía Đế Nguyên Quân như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Nhưng hắn đâu có để ý đến, thoải mái nhâm nhi ly trà rồi lên tiếng. “Suy nghĩ của giun dế mà thôi”.
“Hừ, được Đấu Giá Hội chống lưng thì thế nào. Ta không tin hơn hai mươi vị Ngưng Hải cảnh ở đây không làm được gì ngươi?”. Lâm Bỉnh Thiên đùng đùng tức giận quát lớn.
“Ồ, như vậy sao?”. Đế Nguyên Quân đáp lại.
Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Lâm Bỉnh Thiên, Phùng Bảo đứng ở bên cạnh chỉ biết lắc đầu xem thường. ‘Ngô gia mạnh mẽ như thế nào? Hơn hai mươi vị Ngưng Hải cảnh, cộng thêm Ngô gia lão tổ Thiên Địa cảnh đều bị hắn gϊếŧ chết thì đám giun dế các ngươi thì làm được cái gì?’.
‘Giãy dụa trước khi chết mà thôi’.
“Bốn vị trưởng lão, những người này giao cho các vị”. Phùng Bảo quay đầu nhìn bốn vị trưởng lão lên tiếng. “Chỉ cần phế bỏ Lâm Bỉnh Thiên, còn những người khác tùy ý gϊếŧ”.
“Hahaha, lão hủ đợi nãy giờ”. Đại trưởng lão gật đầu, gương mặt già nua, ánh mắt mệt mỏi bất chợt phát ra tinh quang sáng chói. “Ba vị, chuyện này để lão hủ xử lý cho. Chỉ đám tép riu này không cần bốn người ra tay, chỉ cần ta là quá đủ”.
Đại trưởng lão từ từ đi về phía trước rồi nhìn về phía đám người rồi lên tiếng. “Các ngươi đừng để lão hủ thất vọng”.
Sau đó, chỉ thấy lão vận sức nhẹ một cái. Khí tức Ngưng Hải cảnh đỉnh phong thình lịch bộc phát khiến khu vực xung quanh phải rung động.
“Tránh tốn thời gian của lão, các ngươi cùng lên đi”.
“Lão già khốn kiếp, không biết tự lượng sức mình”. Lâm Bỉnh Thiên khịt mũi xem thường nói. “Các vị, cùng lên đi. Giải quyết lão già này rồi xử lý những người kia một thể”.
Nói xong, một đám người đồng thời lao lên.
Đại trưởng lão ánh mắt sáng chói nhìn họ rồi âm thầm gật đầu. “Thực lực yếu kém nhưng bù lại khẩu khí là rất lớn”.
Nói xong, lão vận lực vào trong lòng bàn tay rồi tùy ý đánh ra một chưởng. Ngay lập tức, hơn hai mươi người bị một chưởng đánh bay.
“Cái gì?”. Lâm Bỉnh Thiên con ngươi co rút lại, hắn không thể tượng tưởng được thốt ra.
“Ngương Hải cảnh mỗi tiểu cảnh giới đều cách biệt rất lớn, vị chi là gấp hai lần”. Đại trưởng lão khoan thai nói. “Các ngươi chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng một tầng hai, còn ta là Ngưng Hải cảnh đỉnh”.
“Thực lực quá cách biệt, ta chỉ cần có ý định gϊếŧ các ngươi thì một chưởng vừa rồi liền giải quyết xong hết toàn bộ”.
“Vừa rồi ta chỉ tung ra ba phần lực nhưng các ngươi đã chịu không nổi, các ngươi khiến ta quá thất vọng”.
“Kết thúc thôi”.
Đại trưởng lão ánh mắt chán ngán nhìn họ rồi nói. Chỉ thấy thân ảnh già nua của lão liên tục lóe lên rồi tiếp cận một người rồi tung một chưởng, trực tiếp chấn diệt người đó thành trăm ngàn mảnh.
Không đến năm phút, hai mươi cường giả Ngưng Hải cảnh lúc này chỉ còn năm người Lâm gia còn sống. Còn lại tất cả đều đã chết.
“Như vậy là xong”. Đại trưởng lão thở nhẹ một hơi rồi quay về vị trí.
Nhưng khi vừa đi qua một bên Đế Nguyên Quân thì bị hắn một quyền đánh văng ra xa. Phùng Bảo đứng ở sau lưng thấy vậy nên bắt đầu cảm thấy lo lắng. “Tiền bối, đại trưởng lão không làm gì sai cả?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười rồi nói. “Ta biết”.
“Cảnh giới của ngươi đã kẹt lại ở Ngưng Hải cảnh đỉnh phong gần trăm năm rồi, nếu như mãi không thể đột phá thì sẽ chết vì chân nguyên trong người đã vượt qua giới hạn”.
“Biểu hiện của vừa rồi không tồi nên sẵn tiện giúp một tay”.
Đại trưởng lão từ trong đống bụi đất đi ra, lão đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên miệng. Bất chợt, lão cảm nhận được cảnh giới bản thân tăng lên nên vui mừng nói lớn. “Hahaha, cảnh giới ta bị kẹt lại đã lâu, bây giờ đột phá dễ dàng như vậy?”.
“Đa tạ công tử”. Đại trưởng lão ánh mắt không giấu được kinh hãi nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói.
Đế Nguyên Quân gật đầu cho qua rồi tiếp tục thưởng thức trà, bỏ mặc ánh mắt của Phùng Bảo và ba người kia.
“Hahaha, ba vị, lão hủ đột phá trước các ngươi rồi. Hahaha”. Nhìn vẻ mặt mong đợi của ba người, đại trưởng lão nở nụ cười cao hứng nói.
Chưa đến một canh giờ!
Toàn bộ những người của những gia tộc kia đều bị gϊếŧ chết hết, lúc này chỉ còn lại sáu người Lâm gia gồm Lâm Bỉnh Thiên, bốn vị trưởng lão và Lâm Quỳnh đang chật vật nằm trên nền đất.
Lúc này, Đế Nguyên Quân mới từ từ đi về phía Lâm Tuyết Nhi rồi nói. “Lâm Tuyết Nhi, ngươi muốn xử lý những người này như thế nào, ta sẽ không can dự vào?”.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lâm Tuyết Nhi, Lâm Bỉnh Thiên và những trưởng lão rối rít bò lại gần rồi cầu xin nàng.
“Tuyết Nhi, là đại bá không tốt, cầu xin ngươi tha mạng cho ta”.
“Tuyết Nhi, ta lúc nhỏ rất chiếu cố ngươi, xem thời gian đó phân lượng, xin hãy bỏ qua cho ta”.
“Ngươi muốn ta làm nô tài cũng được, chỉ xin ngươi tha cho ta”.
“...”.
Nhìn dáng vẻ ghê tởm của bọn họ khiến Lâm Tuyết Nhi rùng mình, khóe miệng nàng run lên nhưng không nói được nên lời. Bởi vì những chuyện lúc trước dần xuất hiện ở trong đầu nàng. Đó là những ký ức vui mừng nhưng cũng rất đáng để quên.
“Ngươi muốn thắng được tâm ma thì phải vượt qua được nó, nếu không sau này ngươi sẽ không thể nào tu luyện được nữa và sẽ bị tâm ma giày vò cho đến lúc chết”. Đế Nguyên Quân ghé sát tai nàng nói.
“Ta….”. Lâm Tuyết Nhi run lên một cái rồi đứng dậy, ánh mắt thương hại, căm phẫn nhìn bọn họ. Nàng cắn chặt môi, lòng bàn tay thít chặt lại. Lúc này, nàng đã lấy được sự bình tỉnh.
“Ta muốn báo thù”.
“Rất tốt”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười. Hắn cúi người xuống nhặt một thanh kiếm rồi đưa cho nàng rồi nói. “Ngươi lựa chọn rất đúng”.
Nàng lúc này không còn do dự nữa, đưa kiếm lên cao. Nàng mạnh tay chém xuống.
Sau khi gϊếŧ bốn vị trưởng lão, Lâm Tuyết Nhi tiến lại gần Lâm Bỉnh Thiên, ánh mắt nàng tức giận quát. “Lúc trước cha mẹ ta đối xử với các ngươi rất tốt. Nhưng tại sao?”.
Nàng vừa nói, hai hàng nước mắt dần dần chảy xuống.
“Ta xin lỗi”. Lâm Bỉnh Thiên cúi gầm đầu nhìn xuống đất, lúc này hắn không còn can đảm nhìn Lâm Tuyết Nhi. Lúc này hắn mới biết bản thân mình đã sai đến mức nào, nhưng cho dù bây giờ hối lỗi cũng đã muộn.
Lâm Tuyết Nhi vung kiếm dứt khoát gϊếŧ chết Lâm Bỉnh Thiên. Nhưng lúc này, trong lòng nàng cảm thấy nặng trĩu. “Báo thù cho cha mẹ là chuyện nên làm nhưng sao ta cảm thấy đau lòng như vậy?”.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên cao rồi cảm thán.
Cuối cùng, nàng nhìn về phía Lâm Quỳnh nằm chật vật trên nền đất, lúc này. Nàng dần nhớ lại những ký ức đẹp của hai người từ lúc nhỏ. Thời gian đó, cả hai người đã rất vui vẻ khi ở bên nhau nhưng mọi thứ bây giờ đã không còn.
Nàng nhìn Lâm Quỳnh một cái rồi quay qua nhìn Đế Nguyên Quân nói. “Đuổi Lâm Quỳnh ra khỏi Lâm gia, vĩnh viễn không được quay về”.
Đế Nguyên Quân gật đầu rồi bước về phía Lâm Quỳnh rồi bóp mạnh một cái khiến Lâm Quỳnh đau đớn vô cùng. Men theo lòng bàn tay, thiên phú của Lâm Tuyết Nhi từ trong người Lâm Quỳnh từ từ bay ra. Thiên phú bị rút ra, Lâm Quỳnh đau đớn đến mức ngất lịm.
“Vật cũng nên về với chủ”. Đế Nguyên Quân tay bấm pháp quyết loại bỏ cấm chế ở bên ngoài rồi đưa cho Lâm Tuyết Nhi rồi giúp nàng luyện hóa lại.
Hai tháng qua đi!
Lâm Quỳnh bị người của Đấu Giá Hội đem vứt trên một ngọn đồi vắng vẻ và đó cũng là nơi thường xuyên xuất hiện những dã thú ăn thịt người rất đáng sợ.
Lâm Quỳnh may mắn khi được một nhóm người cứu sống mang về nhưng nàng không ngờ được đây là một nơi địa ngục trần gian.
Bị đám thổ phỉ mang về rồi bị bọn chúng cưỡиɠ ɧϊếp liên tục, ngày nào cũng bị mấy chục tên ép buộc phục vụ. Cho đến khi cơ thể nàng không chịu đựng được nữa, cơ thể tàn tạ gầy gò chỉ còn da bọc xương thì bị bọn chúng vứt bỏ ở trên đỉnh đồi làm mồi cho dã thú.
Lâm Quỳnh lúc này không còn một chút sức lực nào cả, hai mắt nàng dần dần khép lại, cái cảm giác mệt mỏi dần bao trùm lấy cơ thể nàng.
“Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân, Đấu Giá Hội, ta cho dù có biến thành quỷ cũng không tha cho các ngươi”.
“Ta thề sẽ gϊếŧ chết tất cả các ngươi”.
“Ta sẽ gϊếŧ, gϊếŧ hết. Không chừa một ai”.
“Ta muốn sống, ta không muốn chết, ta muốn báo thù”.
Lâm Quỳnh trước lúc ngất đi, khóe miệng nàng liên tục lẩm nhẩm.
Nhưng khi nàng chuẩn bị ngất đi thì đột nhiên, một bóng dáng ma mị từ trên cao từ từ hạ xuống, nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ một nữ tử thân khoác một bộ huyết sắc từ từ tiến lại gần.
“Ác niệm của ngươi rất lớn, rất phù hợp với công pháp tu luyện của tông môn của ta”.
“Ngươi có muốn bái ta làm sư phụ?”.
Lâm Quỳnh gắng dốc hết toàn bộ sức lực còn lại trả lời rồi lâm vào hôn mê. “Ta muốn”.