Tần Kính Thần choàng tỉnh ân cần hỏi hang nha đầu nhỏ.
"Có sao không đưa tay chú xem. Đều tại ta không tốt lần này ta xin lỗi nhóc."
Quản gia và Tần lão gia vừa chạy đến liền đứng hình. Tần Kính Thần biết xin lỗi. Thế nhưng không quá lâu liền chạy đến xem Bối Bối.
Tần lão gia quát mắng cháu trai.
"Thằng cháu trời đánh mày đưa Bối Bối ra đây làm gì hả."
Thấy Tần Kính Thần bị mắng cô bé phân ưu thay anh ngay trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Không có là do Bối Bối đòi ra đây. Chú bị Bối Bối ép đó, đừng mắng chú."
"Lúc trước tập luyện cùng mẹ vết thương không nhỏ thế này đâu đây chỉ là sướt nhẹ mà ông và chú đã lo lắng cho mình như vậy".
Cô bé nhỏ không đau nhưng cũng cảm nhận được ấm áp mà rơi lệ.
Tần Kính Thần nóng ruột bảo.
"Được rồi, mau sử lí vết thương cho con bé trước."
Cũng mai Tần Kính Thần đã cảnh cáo trước nên sói trắng cũng chỉ phòng vệ , thương tích không đáng kể.
Xong việc Bối Bối giải thích mọi chuyện rồi trở về nhà. Dù vậy Tần Kính Thần vẫn bị ông mắng một trận.
Ba ngày sau.
Được cho phép thường xuyên đến thăm ông nên cô bé cũng không lo lắng phải ở nhà quá nhiều.
Vào nhà vẫn thủ tục chào hỏi rồi dùng bữa xong xui. Tần lão gia vừa bận việc có Tần Kính Thần ở bên cô bé liền hỏi.
"Bạn sói sao rồi.."
Tần Kính Thần lạnh lẽo đáp.
"Đã bỏ đói ba ngày đợi đó chịu chết."
Cô bé nghe thấy liền hoảng sợ thốt lên.
"Đừng mà đừng gϊếŧ bạn ấy. Cháu mún thăm bạn ấy. Xin chú."
Tần Kính Thần chợt nhìn đến vết băng trên tay nhỏ kiên quyết.
"Không được."
Cô bé dùng hết sự dễ thương, khô cả lưỡi xin được đến cho bé Sói ăn. Với điều kiện có Tần Kính Thần đứng bên cạnh.
Vườn sau.
Tiểu Bối Bối chạy đến vườn lập tức đến chuồng đưa thức ăn buồn bã nói.
"Bạn Sói xin lỗi vì tôi mà bạn bị nhốt. Mau ăn đi chắt cậu đói lắm rồi."
Con sói thấy đồ ăn liền không kiềm được lao tới ngấu nghiến. Lúc lại nhìn thức ăn lúc lại nhìn Bối Bối tru lên như cảm ơn khẩn thiết.
Nó được huấn luyện không chỉ ngày một ngày hai tại Tần gia luôn là huấn luyện khắc nghiệt nhất không có mấy con vượt qua được kì huấn luyện này, chưa từng có người nào dịu dàng với nó như thế. Sói siu lòng.
Tiểu Bối Bối thấy ánh mắt chú Sói liền kiên định.
"Chú à mở lòng cho bạn ấy đi. Cháu có lòng tin."
Tần Kính Thần nhìn ánh mắt đầy chắt chắn cũng không ngăn mà đứng cạnh cô bé. Sói vừa được thả liền chạy vào lòng cô bé như chú Cún.
Tần Kính Thần có chút kinh ngạc.
"Từ ngày nó về cũng chưa từng thân với ta như thế. Nhóc cũng giỏi đó."
Tần lão gia nghe tin Tần Kính Thần lại đưa Bối Bối ra vườn sau liền cao mày bước tới. Trước mắt là cảnh tượng 1 sói 1 hổ đùa vui thoáng chút giật mình.
Tần Kính Thần được Bối Bối chỉ điểm vừa thấy ông đi tới liền vuốt mông nói trúng trọng điểm.
"Bối Bối đáng yêu đến thú còn thích."
Ông cụ thế là gật đầu liên tục quên sau ót chuyện giận dữ lúc nãy.