Tề Quốc
Cô nhi viện Nam Cương.
Một cô bé đứng thu mình bên mép cửa nhìn hai người lạ mặt đang trao đổi gì đó với người của cô nhi viện. Đôi mắt nhỏ đảo mắt liên tục quan sát ra chiều đánh giá những người trước mắt.
Lệ Quyên Viện trưởng cô nhi viện mồm mép tép nhảy ra chiều giới thiệu.
"Con bé tên Bối Bối có thể gọi là Tiểu Bối Bối, rất ngoan ngoãn và lễ phép, có thể đáp ứng yêu cầu của hai người."
Hoàng Cảnh Thiên hứng thú ra mặt.
"Giá cả thế nào, chúng tôi chỉ cần nó không gây chuyện và xinh đẹp là được".
Lệ Quyên nhìn nét mặt hài lòng đáp.
"Hoàng Tổng yên tâm nơi này làm việc trước nay đều rất tốt chỉ cần chuyển 50 vạn mọi thủ tục điều được hoàn thành, ngay trong hôm nay có thể mang nó đi."
Cô nhi viện Nam Cương nói cho nghĩa chính là nơi cưu mang những đứa trẻ mồ côi thực chất chính là nơi giao dịch buôn bán trẻ em bất hợp pháp. Người tới nhận nuôi đa phần là người giàu không có con cái hoặc cần con cái vì một đích nào đó như hai vợ chồng nhà họ Hoàng.
Cả ba người quyết định một hồi lâu viện trưởng đến trước mặt cô nhóc 5 tuổi rồi nói.
Lệ Quyên quay về phía Bối Bối nói.
"Bối Bối từ ngày hôm nay hai người này sẽ trở thành ba mẹ nuôi của cháu. Mau chào ba mẹ đi".
Người phụ nữ mỉm cười gượng gạo nói.
Bối Bối lập tức hỉu ý làm nét mặt đáng yêu.
"Chào ba mẹ sau này mong hai người sẽ yêu thương con thật nhiều".
Cô bé nhỏ nghĩ ngợi trong lòng nhưng không nói ra.
"Người đến chỗ này thường chẳng ai mang nhiều ý tốt mình phải cẩn trọng mới được".
Nhìn cô bé hiểu chuyện trước mặt Hoàng Cảnh Thiên vô cùng hài lòng mà hạ giọng.
"Ngoan, chỉ cần ở bên cạnh ba mẹ con sẽ được yêu thương như một công chúa. Phải ngoan ngoãn nghe lời."
Tiêu Diệp phu nhân Hoàng cũng bồi thêm
"Con gái ba mẹ hứa sẽ yêu thương con mà".
Cả hai người cười ẩn ý nói.
Cuộc trò chuyện kết thúc mọi thủ tục cũng xong xui. Gia đình mới bước ra khỏi cô nhi viện.
Trên đường theo ba mẹ cô bé nhìn xa xăm về thành phố xa hoa mà thấy trong lòng trống vắng bất an.
"Chỉ cần rời khỏi cái chỗ xấu xa kia mình sẽ tìm cách rời khỏi nơi này đi tìm gia đình thật sự của mình, mẹ chờ con con nhất định báo thù cho người".
Xe dừng trước cổng nhà họ Hoàng. Quản gia ra đón tiện thể nhìn mặt cô chủ mới trở về nhà.
Bước xuống xe nhìn căn nhà lạ lẫm cô bé có chút khựng lại nhìn xung quanh, chợt dừng lại trên một gương mặt dẫn đầu đoàn người ra đón. Gương mặt ấy thoáng chút vẽ khinh thường nhưng được che dấu khá tốt dù vậy không qua được đôi mắt sắc bén của tiểu cô nương.
"Người đó chắc là tâm phúc của ba mẹ nuôi mới rồi, trông bộ dáng đó xem ra cũng chẳng coi mình ra gì. Cứ cẩn thận xem rốt cuộc họ nhận nuôi mình vì điều gì".