Khương Hồi hô hấp cứng lại, giận dữ nhìn Kỳ Hoàn gần trong gang tấc.
Man đà la không màu không vị, có thể khiến toàn thân tê liệt, ngay cả dị sĩ cũng không chống lại được độc tính của nó. Nàng đã trộn thuốc độc vào trong đèn dầu, đã uống giải dược trước đó, bởi vậy không sợ độc tính. Nhưng Kỳ Hoàn chỉ cần liếc qua đã nhận ra độc dược ở chỗ nào, thậm chí nói thẳng vô ngại.
“Ngươi ….”
“Thần đã nói, trong mắt Giám Yêu Tư, bí mật của Ngọc Kinh không nhiều.” Kỳ Hoàn dường như rất là kiên nhẫn, giải thích nói: “Độc Man đà la chỉ có thể mua ở hai cái kênh rạch trong chợ Quỷ, Vương cơ nghĩ xem, hai cái kênh đó do ai quản chế? Ngài cải trang đi mua độc vào giờ Tý, chưa đầy một một canh giờ sau, tin tức đã nằm trên bàn của ta. Nhưng ngài yên tâm, tin tức này chỉ có mình ta biết.”
Giám Yêu Tư có địa vị đặc biệt trong triều, bởi vì thế đạo ngày nay hỗn loạn, yêu ma hoành hành, chỉ có những nhân tài dị sĩ trên người mang thần thông trong Nhân tộc, mới có thể đối phó được. Hiện giờ những dị sĩ đó đều do Giám Yêu Tư thống lĩnh. Nếu chỉ là như vậy, cũng không đến mức bá quan quý tộc sợ hãi, thực ra chức vụ của Giám Yêu Tư, là giám sát bá quan, kiểm tra xem phủ nào có yêu tà hóa hình cải trang, hoặc có người thông yêu bán nước, nếu có hiềm nghi, thì bị giam giữ ở Giám Yêu Tư, tiếp nhận đủ loại pháp khí tra tấn thẩm vấn, chỉ để chứng minh trong sạch.
Quyền quý trong triều, nào có lời gì trong sạch đáng nói, dù không thông yêu, vẫn có kẻ ác xúc phạm lệnh cấm, mà mấy ai là phàm nhân có thể chịu đựng được pháp khí vấn tâm? Vì vậy, bất cứ ai bước chân vào Giám Yêu Tư đều chỉ có chết.
Quan cao quyền quý trong triều, tất cả mọi người đều xu nịnh lấy lòng không có ngoại lệ, chỉ có Giám Yêu Tư Khanh, đã định trước đơn hình độc bóng. Người khác nhìn thấy hắn như chuột nhìn thấy mèo, sợ rằng nói nhiều một câu không thỏa đáng, lọt vào mắt hắn, rơi trên lòng hắn.
Không nghi ngờ gì, Khương Hồi sớm đã ở trong lòng hắn.
Khương Hồi cho rằng mình hành sự cẩn trọng, khắp nơi cẩn thận, nhưng không biết rằng nhất cử nhất động của mình đều bị Kỳ Hoàn nhìn rõ.
Khương Hồi lạnh lùng nói: “Ngươi nếu đã biết, tại sao tự chui đầu vào lưới?”
“Lúc đó, trước mặt ngài có hai loại độc: Man đà la và hòa quỳnh chương.” Kì Hoàn dừng một chút, “Nếu ngài muốn gϊếŧ ta, hẳn nên mua quỳnh chương. Nếu ngài không muốn gϊếŧ ta, thì ta …”
Quỳnh chương mới thực sự là vật kịch độc chết người.
Nàng không muốn gϊếŧ hắn, có lẽ còn muốn lợi dụng hắn.
Nhưng hắn chưa kịp nói xong câu đó, thì đã bị Khương Hồi dùng dao găm ép lùi một bước.
Lưỡi đao sắc bén cắt rách tay áo dài của hỉ phục, Khương Hồi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hoàn.
“Ta không chỉ có duy nhất một loại thủ đoạn.” nàng nâng cằm, ngay lập tức, một luồng dao động vô hình ở xung quanh bắt đầu chấn động, giống như một tấm lá chắn vô hình được dựng xung quanh căn phòng.