Chương 7

Ánh mắt Khương Hồi trở nên lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Đó đều là nhờ ngươi ban tặng.”

Từ sau khi phụ thân mất, nàng càng hiểu rõ, Cao Tương Vương đã khiến quá nhiều người cảm thấy bị uy hϊếp, đứng ở trên bảy mươi hai lộ chư hầu, có thể cùng Đế Diệp xưng vương, ông là cái gai trong mắt tất cả mọi người, và cuối cùng, ông chết vì sự lỗi lạc của mình và âm mưu của người khác.

Sau khi Cao Tương Vương chết, Liệt Phong Doanh binh biến, ba trăm dị sĩ bạo động, tiếp đó các dị sĩ đã cùng Cao Tương Vương vào sinh ra tử đều không tin Cao Tương Vương sẽ thông yêu làm phản, điều đó không nghi ngờ gì chính là sự vu oan hãm hại.

Các quý tộc chung quy cũng hoảng sợ, bất đắc dĩ đành phải bảo Giám Yêu Tư sửa lại án sai cho Cao Tương Vương, lôi ra một Từ Chiếu chịu tội thay. Để xoa dịu tức giận của Liệt Phong Doanh, họ nâng Khương Hồi lên địa vị cao, để nàng – hòn ngọc quý trong tay Khương Thịnh kế thừa tước vị, hứa hẹn vinh quang Khương gia không đổi.

Nhưng sau khi trải qua những biến cố, Khương Hồi đã nhìn thấy rõ ràng, cao cao tại thượng, cũng là treo trên vách đá nguy hiểm, nàng chẳng qua là một lá chắn, một quân cờ để các quý tộc dùng để bình tức binh biến, binh phù tuy nằm trong tay nàng, nhưng thực tế, có thể bị người cướp đi bất cứ lúc nào.

Đã như vậy, nàng không bằng tự mình buông tay, làm một bao rơm ăn chơi trác táng như bọn họ mong muốn. Nếu họ đã muốn trao cho nàng vinh quang, vậy nàng cũng không phụ “lòng tốt” của họ, hoành hành bá đạo ở Ngọc Kinh, khiến mình mang tiếng xấu.

Đôi khi nàng thực sự cảm thấy, tùy tâm sở dục sống như một kẻ điên còn tốt hơn là sống trong tỉnh táo đau khổ.

Kỳ Hoàn nhìn thấy rõ sự căm ghét và đau khổ trong mắt Khương Hồi.

“Thế nhân đều nói, Vương cơ sa vào hưởng lạc, làm nhục cửa Cao Tương Vương, nhưng ngài chưa từng quên một ngày báo thù.” Kỳ Hoàn nói, “Nhưng một Vương cơ không có binh quyền, chỉ có thể dựa vào sự cưng chiều của Đế Diệp, ngài lấy gì để báo thù?”

“Ngươi biết ta muốn báo thù, thì cũng phải rõ, người đầu tiên ta muốn báo thù, chính là ngươi.” Khương Hồi lạnh lùng nhìn hắn, “Dù ngươi chắc chắn rằng ta sẽ không gϊếŧ ngươi, lẽ nào không sợ sự giày vò còn đau khổ hơn cái chết?”

“Vương cơ là người tôn quý, chưa từng thấy qua đau khổ thật sự, nên không thể tưởng tượng được cảnh tượng luyện ngục.” Kỳ Hoàn không để bụng trước lời uy hϊếp của nàng.

Khương Hồi hừ lạnh một tiếng: “Tự nhiên không bằng Giám Yêu Tư Khanh, ngươi càng là luyện ngục bản thân.”

Lời của Khương Hồi khiến ánh mắt Kỳ Hoàn tối sầm lại.

“Vương cơ dây dưa với thần hồi lâu, chẳng phải đang chờ độc phát tác.”

Nghe vậy, sắc mặt Khương Hồi khẽ thay đổi, nàng vừa muốn rút tay về, đã bị Kỳ Hoàn nắm chặt cổ tay. Cả hai gần nhau đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ và nhịp thở của đối phương.

“Thần đặc biệt hiểu rõ Vương cơ, nhưng Vương cơ lại không hiểu kẻ thù của mình.” Kỳ Hoàn nhàn nhạt liếc nhìn cây nến đang cháy, “Độc Man đà la vô ngại với thần.”