Chương 4

“Ta đương nhiên không để ý cách nhìn của người khác, sở dĩ ta hỏi, là muốn biết suy nghĩ của ngươi.” Khương Hồi nhẹ nhàng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hoàn, trong mắt đột nhiên lóe lên sát ý sắc nhọn, một con dao găm kề vào cổ Kỳ Hoàn, “Ngươi chắc hẳn không ngu ngốc đến mức tin rằng ta thật sự muốn gả cho ngươi.”

Ánh sáng lạnh lẽo của con dao găm lóe lên trong đôi mắt của Kỳ Hoàn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không đặt mối uy hϊếp này vào lòng.

“Cái chết của Cao Tương Vương, thần thực sự phải chịu trách nhiệm.” Kỳ Hoàn hạ thấp giọng hơn ba phần, “Thần có thể vì Cao Tương Vương đền mạng, nhưng không phải bây giờ.”

“Ha.” Khương Hồi cười lạnh một tiếng, “Khi nào nên đền mạng, không phải do ngươi quyết định, từ thời khắc ngươi bước vào phủ Cao Tương Vương hôm nay, mạng của ngươi đã thuộc về ta!”

Khương Hồi không thể nhớ lần đầu tiên gặp Kỳ Hoàn là khi nào, hay trong tình cảnh gì, chỉ nhớ rằng nàng gặp mặt phụ thân lần cuối, hôm đó người chặn đường nàng, chính là người trước mặt này.

Nàng bị người chặn lại, trơ mắt nhìn dị sĩ Giám Yêu Tư dẫn phụ thân đi. Phụ thân nàng đối mặt với việc bị chỉ trích tố cáo thông yêu rất bất ngờ, nhưng không hề hoảng loạn, ông chinh chiến sa trường hai mươi năm, trảm yêu trừ ma vô số, không thẹn với lương tâm, cũng không sợ đến Giám Yêu Tư một chuyến.

Khi đó phụng mệnh tới bắt Cao Tương Vương đi, là Giám Yêu Tư Thiếu Khanh Kỳ Hoàn đương nhiệm. Hắn trên người mặc quan phục màu xám bạc, đứng ở trước mặt Khương Hồi, lệnh người xung quanh cởi gông cùm xiềng xích cho nàng.

“Quận chúa hà tất kháng cự vô nghĩa? Một mình cô sao có thể chống lại vô số dị sĩ? Tốn công vô ích, chỉ nhiều thêm một tội danh kháng mệnh.” giọng nói Kỳ Hoàn lạnh lùng và tàn nhẫn, có lý mà vô tình.

Khương Hồi tức giận tát vào mặt hắn, hắn là không có chuẩn bị hay là không có ý phản kháng, mãi đến âm thanh vang lên giòn giã, mọi người mới sửng sốt nhìn hai người.

Cả nơi đó lập tức trở nên im lặng.

“Chó săn.” Khương Hồi căm ghét khinh thường nhìn Kỳ Hoàn.

Đôi mắt Kỳ Hoàn tối sầm lại, mặt thanh tuấn trắng nhợt hiện lên chút đỏ ửng.

Nhưng hắn không tức giận, giọng nói như cũ bình thản.

“Quận chúa yên tâm, trong Giám Yêu Tư không có người chết uổng, Cao Tương Vương nếu vô tội, tự nhiên sẽ bình an trở về.”

Khương Hồi trong lòng hiểu rõ rằng, với thân thể phàm thai, nàng căn bản không thể đối đầu với các dị sĩ Giám Yêu Tư, một phen vùng vẫy vô ích của nàng chỉ khiến người khác nhìn vào như một trò cười.

Giám Yêu Tư chỉ bắt Cao Tương Vương đi, nhốt nàng trong vương phủ, cũng là bệ hạ khai ân.

Nàng tin chắc phụ thân vô tội, nhưng không dám tin Giám Yêu Tư trong sạch. Ở trong phủ nửa tháng, nàng đã tìm đủ mọi cách để truyền tin ra ngoài, hướng bạn bè ngày xưa xin giúp đỡ, giúp thăm dò tin tức. Nhưng tất cả bằng hữu từng giao hảo với nàng, đều đóng cửa không gặp người, đoạn tuyệt qua lại.