Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chúc U Đài

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngõ hẹp vực sâu có một chỗ sân nhỏ đổ nát, phía trên có một tấm bảng treo xiêu vẹo, bị gió thổi phát ra âm thanh “cạch cạch”, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Dựa vào đèn bên cạnh cổng lớn, có thể nhận ra ba chữ được viết trên đó — Bất Tốc Lâu.

Cửa nửa mở, Khương Hồi không vào trong, bước tới nắm lấy vòng đồng, gõ năm lần, ba dài hai ngắn, sau đó lùi lại phía sau hai bước.

Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân, còn có ánh đèn từ xa đến gần.

Thân hình một ông lão khom lưng từ trong khe cửa thò đầu ra, dùng con mắt còn lại quan sát hai người trước cửa.

“Khách nhân mua cái gì?” ông lão hỏi bằng giọng thô dát.

Khương Hồi bình tĩnh tâm thần, trầm giọng đáp: “Ông có cái gì, ta sẽ mua cái đó.”

Ông lão dừng một chút, lại hỏi: “Cô có thể trả giá cái gì?”

Khương Hồi đáp: “Ông muốn cái gì, ta sẽ cho cái đó.”

Ông lão mắt sâu thẳm nhìn Khương Hồi, sau đó từ sau lưng lấy ra một cây bút nhúng chu sa, ở sau cửa không biết đang vẽ cái gì.

“He he he, ngứa quá ngứa quá…” hai cánh cửa run rẩy, phát ra tiếng cười giống như trẻ con, ngay sau đó hóa thành hai luồng khói xám, trong khói xám xuất hiện hai thân ảnh thấp bé.

Đây là hai nam đồng khoảng bảy tám tuổi, thân mặc áo trắng, buộc bím tóc cao vυ"t, đôi mắt đồng tử đen nhiều hơn lòng trắng, nhìn chằm chằm Khương Hồi, toét miệng cười lộ ra quỷ dị.

“Còn tưởng rằng có thể ăn nàng ta, mặc dù nhìn không thấy, nhưng ta ngửi thấy mùi mỹ nhân.”

“Nói vớ nói vẩn, ngươi chỉ là hàm răng, lại không có mũi, sao có thể ngửi được mùi hương?”

“Ta có thể cảm giác được! Hừ, không ngờ là khách quen, cư nhiên biết gõ cửa và khẩu hiệu, huhuhu, không thể ăn rồi …”

“Nhưng mà ta trước đó chưa từng gặp qua nàng, là ai giới thiệu đến đây nhỉ?”

“Có thể bảo hắn giới thiệu một tên nữa cho bọn ta ăn hay không …”

Ông lão ho khan một tiếng, nói: “Đồng tử canh cửa*, lui xuống!”

(*门童子: trẻ con nam, trẻ nhỏ, thằng bé)

Đồng tử canh cửa liếʍ liếʍ môi, lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt tham lam, nghiêng người để Khương Hồi và Kỳ Hoàn vào trong.

Khương Hồi có thể cảm nhận được hai đôi mắt đó dán chặt trên người mình, mãi đến khi vào cửa mới biến mất.

Hai cánh cửa Bất Tốc Lâu là hai tên yêu đồng, là Từ Thứ đem yêu vật thu phục nhϊếp hồn thủ niệm, cộng thêm dùng luyện hóa biến thành. Bọn nó bị hạ cấm chế, nghe lệnh của Từ Thứ, bình thường huyễn hóa thành hai cánh cửa đứng gác ở trước cửa Bất Tốc Lâu. Hình dáng nửa mở là dẫn dụ người qua đường đi vào, nếu không có người chỉ dẫn, không dùng cách gõ cửa chính xác, gọi người gác cổng, nên khi đẩy cửa vượt qua ngưỡng cửa, sẽ bị đồng tử canh cửa bổ nhào đến cắn xé chết.

Bất Tốc Lâu giống như một vật sống, mà đồng tử canh cửa chính là miệng và răng của nó.

Gõ cửa ba tiếng dài hai tiếng ngắn, chỉ dùng một tay, nếu không dùng “tay” gõ cửa, vậy sẽ là tử cục.
« Chương TrướcChương Tiếp »