Thời gian cấp bách, nàng có việc bản thân cần làm.
Túc Du trơ mắt nhìn xe ngựa đi về hướng nam, chỉ bất lực thở dài.
Quận chúa trước đây không phải là như vậy …
Thành Nam…. nhưng không phải nơi tốt.
______________________________________
(Hạ)
Đông giàu tây đắt, bắc nghèo nam rẻ.
Đây là một câu châm ngôn ở thành Ngọc Kinh.
Các quý tộc đều sống ở hai thành Đông, Tây, mà thành Bắc phần lớn là dân thường, thành Nam lại là một nơi hỗn loạn. Sinh sống ở nơi này nhiều là nạn dân không có hộ tịch, hoặc là nô ɭệ bỏ trốn của các nhà, thậm chí có Yêu tộc ẩn náu ở đây. Nơi này nhiều một người, ít một người, rất khó có người nhận ra.
Kiếp trước, Khương Hồi đến chợ Quỷ chính là ở nơi này, nàng dùng số tiền lớn mua được Man đà la*.
(*曼陀罗: Cà độc dược, để chữ hán cho hay nhé)
Lại không ngờ, thành Nam trông có vẻ hỗn loạn mất trật tự, thì ra vẫn luôn ở dưới quản chế của Giám Yêu Tư.
Nhưng nàng cũng hoài nghi Giám Yêu Tư phải chăng bản lĩnh lớn như vậy, Kỳ Hoàn quản chế, rốt cuộc là toàn bộ thành Nam, hay là vừa vặn nhìn chằm chằm một mình nàng?
Nếu là vế sau, lúc này Kỳ Hoàn còn chưa phải Giám Yêu Tư, không có bản lĩnh lớn như vậy.
Nghĩ đến đây, Khương Hồi mở đôi mắt minh lệ ra, thần sắc hơi lạnh nhìn rèm xe trước mặt hơi lay động.
Ánh hoàng hôn in bóng lưng cao thẳng của Kỳ Hoàn lên trên tấm rèm cửa, núi cao như mực, sừng sững lúc ẩn lúc hiện.
Khương Hồi không biết mình vì sao không chết, ngược lại quay trở về ba năm trước, phải chăng có liên quan đến Nhϊếp hồn cổ. Lần cuối cùng nàng nhắm mắt nhìn thấy là Kỳ Hoàn, sau đó mở mắt ra nhìn thấy cũng là hắn, có lẽ hết thảy này cùng hắn không thoát khỏi liên quan.
Người này thành phủ thâm trầm, thủ đoạn rất độc ác, dùng không cẩn thận, ngược lại cắn trả. Khương Hồi biết mình bí quá hóa liều, nhưng mà không có lựa chọn. May mắn nàng đã để phụ thân thăm dò qua, lúc này Kỳ Hoàn tuy khai thập khiếu, tu vi lại không cao, tuy có mưu trí, nhưng thân là nô ɭệ khó có hành động.
Đôi mắt của nàng, sẽ luôn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.
“Quận chúa, đến rồi.” xe ngựa từ từ dừng lại, ngoài rèm truyền đến giọng nói của Kỳ Hoàn.
Hắn nghe theo nàng phân phó, vòng quanh không ít đường nhỏ mới đến chỗ thành Nam hoang vắng này. Xung quanh đều là những ngôi nhà lá tranh đổ nát, dường như đã rất lâu không người sống, dưới mái hiên trên xà nhà đều có mạng nhện giăng tơ. Kỳ Hoàn nghe lệnh mang xe ngựa giấu ở một chỗ khuất, đi theo phía sau Khương Hồi vào thôn hoang vắng.
Đầu thôn có một dòng sông, trên sông bắc một cây cầu, đầu cầu dựng một cây cột, trên cột treo một ngọn đèn, trên đèn viết một chữ.
Thời gian gần hoàng hôn, đèn l*иg sáng lên, chiếu sáng chữ đó.
Chữ này màu sắc đỏ đậm, nhìn như do máu ngưng kết thành, nếu tập trung nhìn kỹ, sẽ nhận ra đèn l*иg dùng loại da không tầm thường làm thành, chính là da người.