Vũ triều chỉ có quý tộc và một phần dân thường có họ, những người này được xưng là bách tính. Mà nô ɭệ sáng sinh tối chết, giống như phù du giun kiến, sinh ra không cha mẹ, không họ, chết không nơi chôn cất, chỉ có nô ɭệ được xem trọng mới được chủ nhân ban cho họ.
Túc Du trên dưới quan sát Kỳ Hoàn, không thể không thừa nhận hắn xác thực tuấn dật cao lớn, mặt mũi anh đĩnh, thậm chí có loại quý khí trên người nô ɭệ khó nhìn thấy.
“Khó trách quận chúa thích ngươi, nhưng không cho ngươi thoát khỏi nô tịch …” Túc Du trầm ngâm lẩm bẩm một câu.
“Vì sao?” Kỳ Hoàn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quận chúa, đối với nàng không hiểu rõ, mà thị nữ trước mắt này một bộ dạng nhìn rõ mồn một.
“Bởi vì chỉ có nô ɭệ mới có thể làm thϊếp thân hầu hạ.” trên mặt Túc Du ửng đỏ, đè thấp giọng nói: “Một số quý nữ trong Ngọc Kinh, đều dưỡng nam nô làm nam sủng. Ngươi sinh ra tuấn mỹ, quận chúa sợ rằng muốn để ngươi làm nam sủng.”
Kỳ Hoàn sửng sốt cau mày.
— Hóa ra, nàng là tâm tư việc này sao?
Kỳ Hoàn trầm ngâm rũ mắt xuống, cảm thấy bản thân hình như đối với Khương Hồi lại nhiều vài phần hiểu biết ….
Sau khi Kỳ Hoàn thay quần áo xong, đi đến ngoài sân của Khương Hồi đợi sai khiến.
Không ngờ rằng Khương Hồi đã thay xong quần áo đi ra ngoài, bên ngoài nàng khoác chiếc áo choàng màu tím, màu sắc không mấy sặc sỡ.
Túc Du khuyên nói: “Quận chúa, ngài phong hàn chưa khỏi, vương gia căn dặn ngài nằm trên giường nghỉ ngơi.”
“Cơ thể của mình ta tự mình rõ ràng, chút phong hàn, không đáng ngại.” Khương Hồi không ngoảnh đầu lại mà bước ra ngoài.
Uống dược trà, cơn say và đau đầu của nàng gần như đã khỏi, chỉ là cổ họng có chút khàn khàn.
Bước đến cửa, nhìn thấy Kỳ Hoàn đứng im bên cạnh, ánh mắt nàng tối xuống, suy nghĩ giây lát, liền trầm giọng nói với hắn: “Ngươi đi theo ta.”
Kỳ Hoàn không có bất ngờ, gật đầu nhận lệnh.
Xe ngựa ở cổng sau đã chuẩn bị xong, không phải xe ngựa cao lớn phủ Cao Tương Vương ngày thường dùng, chỉ là xe nhỏ không bắt mắt được một con ngựa xấu kéo.
Hiển nhiên Khương Hồi lần này ra cửa không muốn khoa trương, nàng thậm chí kéo mũ áo choàng lên che giấu khuôn mặt của mình.
Khương Hồi quay đầu nhìn Kỳ Hoàn: “Biết đánh xe không?”
Kỳ Hoàn gật đầu.
Khương Hồi bảo phu xe đứng dậy nhường chỗ cho Kỳ Hoàn.
“Kỳ Hoàn theo ta ra ngoài là được, đi hướng nam.” Khương Hồi nói một câu, thả rèm xuống bước vào trong xe.
Túc Du đứng ở cửa sổ, lo lắng nói: “Sắc trời sắp tối rồi, vương gia rất nhanh sẽ trở về, quận chúa đây là muốn đi chỗ nào?”
Khương Hồi vén một góc rèm cửa lên, nói với Túc Du: “Yên tâm, ta tự có chừng mực, sẽ không trở về quá muộn.”
Ba ngày sau thọ yến ở Phong Tự Ngọc môn, thủ vệ Liệt Phong Doanh phụ trách dưới núi, mấy ngày nay Cao Tương Vương không dấu vết mà về phủ, Khương Hồi lại rất rõ ràng.