“Nếu là chưa chết, liền cầm tù trước, tạm thời đừng động vào tính mạng bọn họ.” Kỳ Hoàn nói.
“Vậy … Thái Tể bên đó hồi báo như nào?” Cảnh Chiêu lại hỏi.
Kỳ Hoàn rũ mắt xuống, lúc sau mới nói: “Cứ nói, phủ Cao Tương Vương, đã ở trong khống chế của ta.”
__________________________
“Rốt cuộc là nô ɭệ, cũng chia ba sáu chín bậc, nô ɭệ phủ Cao Tương Vương, nhưng so với thứ dân bên ngoài còn tốt hơn.”
Túc Du ngẩng cao đầu đi về phía trước, Kỳ Hoàn ăn mặc rách rưới đi theo đằng sau, không lâu sau liền đến chỗ ở đã an bài cho hắn.
Túc Du mỉm cười nói: “Về sau ngươi sống ở nơi này.”
Nàng cảm thấy hài lòng, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Kỳ Hoàn, mới từ từ giải thích nói: “Nô ɭệ nhà khác đều hơn mười người thậm chí vài chục người chen chúc trong một phòng, nhưng vương phủ thì khác. Bọn ta vốn là nô ɭệ của hầu phủ, sau khi vương gia vào kinh, thì để bọn ta thoát khỏi nô tịch, có một chút bản lĩnh, đều được đưa vào Liệt Phong Doanh. Ngươi bản lĩnh lớn như vậy, vương gia xem trọng ngươi, quận chúa cũng thích ngươi, ngươi sống ở nơi này cũng chỉ là tạm thời, qua mấy ngày nữa, chắc chắn có thể thoát khỏi nô tịch, làm một tướng quân.”
Túc Du vừa nói vừa bước vào trong, căn phòng này tuy không lớn lắm, lại đầy đủ mọi thứ, thậm chí có tủ đựng quần áo sạch sẽ để thay.
Xác thực như lời Túc Du nói, so với nhà dân thường còn tốt hơn nhiều lần.
“Vương gia nói, quần áo của ngươi vừa rồi bị rách, bảo người may cho ngươi vài bộ quần áo mới, về sau đi theo bên người quận chúa, không thể mất mặt quận chúa.” Túc Du lải nhải nói, “Ngươi người này hình như nói rất ít, có phải sợ nói sai bị mắng bị đòn hay không? Kỳ thực không cần sợ hãi, quận chúa người cực tốt, không bao giờ tức giận trách mắng người khác …”
Túc Du nói được một nửa, liếc nhìn vết roi trên cổ Kỳ Hoàn, giọng nói cũng im bặt dừng lại.
“Ta cũng không biết vì sao hôm nay quận chúa đột nhiên đánh ngươi …” Túc Du ngập ngừng một câu, nàng lúc đó cũng bị hoảng sợ, quận chúa dường như biến thành người khác, “Nhưng mà quận chúa đánh ngươi, nhất định là có lí do của người … Ồ đúng rồi, ngài là muốn thăm dò ngươi!” đôi mắt Túc Du sáng lên, cảm giác mình đã tìm thấy đáp án.
“Thăm dò ta?” Kỳ Hoàn không hiểu mà cau mày.
“Phải, ngài đưa ngươi trở về, khẳng định là nhìn ra ngươi có chỗ hơn người, cho nên mới nhân lúc ngươi không phòng bị ra tay tập kích.” Túc Du cảm thấy mình thông minh, dương dương đắc ý nói: “Không ngờ ngươi vậy mà một chút cũng không đánh trả, sau đó quận chúa mới để vương gia ra tay, quả nhiên, lúc đó thử ra ngươi đúng là đã khai thập khiếu.”
Nghe Túc Du nói như vậy, Kỳ Hoàn trong lòng dao động, không tự giác sờ chỗ đau bên cổ.
— Hóa ra, nàng là suy nghĩ việc này sao?
Túc Du ngưỡng mộ nói: “Ngươi mới đến vương phủ ngày đầu tiên, quận chúa đã đặt họ cho ngươi, ngài còn biết ngươi là người Y Kì, quận chúa đối với ngươi thật là có lòng, ài…. ta còn không biết bản thân là người ở đâu, nếu có ngày được đặt họ, cũng không biết là cái họ gì.”