“Khương Hồi …” hắn thấp thấp giọng, cắt ngang nàng lải nhải, “Những chuyện này, đều đợi vết thương của nàng bình phục rồi nói sau.”
Lúc này nàng trọng thương chưa khỏi, lại mất ký ức, nếu đột ngột nói cho nàng tin Cao Tương Vương đã qua đời, sợ rằng nỗi buồn kích động, vết thương lại nứt ra.
Kỳ Hoàn suy xét nhiều lần, vẫn là tạm thời không nhắc tới chuyện này.
“Nàng bị thương tuy nặng, nhưng ta mỗi ngày ba lần giúp nàng vận khí liệu thương, ba ngày sau có thể tham gia thọ yến. Chỉ là mấy ngày này nàng phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều, tận lực đừng xuống giường gặp gió, ta sẽ bảo Túc Du đến chăm sóc nàng, được không?” Kỳ Hoàn giúp nàng ngả lưng xuống, dịu giọng hỏi.
Có linh khí tẩm bổ, đau nhức trên người nàng giảm đi rất nhiều, ấm áp cùng mệt mỏi lại ập đến, nàng ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu.
Kỳ Hoàn đứng đậy đi ra ngoài, gọi Túc Du đến, đè thấp giọng nói: “Vương Cơ thân thể bị bệnh, mấy ngày này ngươi cẩn thận chăm sóc, đừng nói sai lời.”
Túc Du trong lòng sửng sốt, nàng nghe hiểu uy hϊếp của Kỳ Hoàn, không dám làm trái, lập tức cúi đầu nói vâng.
Trong phòng mới tuy rằng có dọn dẹp qua, nhưng trên tường vẫn ưu lại dấu vết đánh nhau, nàng đương nhiên rõ ràng này có ý nghĩa gì. Nhưng mà trên người Vương Cơ xảy ra chuyện gì, nàng lại tưởng tượng không được.
Nàng mang y phục và đồ dùng hàng ngày mà Khương Hồi thay ra giao cho người khác giặt giũ, bản thân liền bưng cháo đến hầu hạ Khương Hồi ăn uống.
Mà bí mật liên quan đến phủ Cao Tương Vương, lúc này đã lan truyền nhanh chóng.
“Kỳ Tư Khanh nhìn lạnh lùng bạc tình, không thể ngờ trên giường hung bạo như vậy.”
“Nghe nói hỉ phục của Cao Tương Vương cơ đều bị xé rách, cả một ngày không thể xuống giường!”
“Cao Tương Vương cơ tuy rằng tính tình ác liệt, dung mạo lại là độc nhất vô nhị, nhưng ngoại trừ Kỳ Tư Khanh, người khác không dám hưởng diễm phúc này.”
Về sau lời đồn đại dần dần không hợp thói thường.
— Cao Tương Vương cơ đắm chìm trong hoan ái, ba ngày ba đêm không thể xuống giường.
“Đại nhân, lời đồn đại bên ngoài có cần ém xuống một chút không?”
Cảnh Chiêu nhìn sắc mặt Kỳ Hoàn, thật cẩn trọng hỏi.
Công khanh tân hôn có bảy ngày nghỉ, nhưng mà Kỳ Hoàn thân là Giám Yêu Tư Khanh, không có một ngày nhàn rỗi, nên đã mang công văn từ Giám Yêu Tư chuyển đến vương phủ.
Lúc này hắn lật xem mật báo ngày hôm nay, quyển đầu tiên liền nhìn thấy lời đồn đại liên quan đến phủ Cao Tương Vương.
Cảnh Chiêu xưa nay biết, Kỳ Hoàn đối với chuyện có liên quan đến phủ Cao Tương Vương đặc biệt quan tâm, càng huống chi lời đồn đại bây giờ còn liên quan bản thân hắn, chỉ lo chọc giận Kỳ Hoàn. Không ngờ Kỳ Hoàn tùy ý xem qua một chút, trên mặt không có tức giận, khóe miệng thậm chí nhếch lên độ cong như có như không.
“Không việc gì, để bọn họ nói.”
Cảnh Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Bảy người đó xử trí như nào?”