“Chuyện thích khách hành thích, không nên làm ầm lên, càng không thể để người biết nàng bị thương.” Kỳ Hoàn nghiêm túc nói.
Khương Hồi khó hiểu, nhưng thấy Kỳ Hoàn nghiêm túc như vậy, nàng cũng chỉ có ngơ ngác gật đầu.
Kỳ Hoàn thấy nàng không kháng cự nữa, lòng bàn tay ngưng tụ một đoàn khí, nhẹ nhàng phủ trên vết thương, Khương Hồi cảm thấy chỗ vết thương đau nhức giảm đi rất nhiều. Vết thương ở trên ngực trái, yếm đào nhiễm máu ngăn che cảnh xuân, tuy nói lòng bàn tay hắn không trực tiếp chạm vào da thịt nàng, nhưng nàng vẫn là có loại ảo giác được hắn vỗ về ấm áp.
Bị thương mất máu khiến khuôn mặt kiều mị của nàng tiều tụy rất nhiều, hoàn toàn không thấy sắc bén và ngạo khí thường ngày, chỉ có một đôi mắt đen nhánh mờ mịt sương mù như hươu con ngoan ngoãn đáng thương, khiến người nhìn trong lòng mềm mại, lại sinh ra vài phần tâm tư muốn ức hϊếp nàng.
Khương Hồi sau khi tan nhà mất cha, nếu cứ là dáng vẻ nhìn như này, sớm bị người xé ra ăn vào bụng rồi. Không có Cao Tương Vương bảo vệ, nàng chỉ có tự mình mọc ra gai nhọn và áo giáp. Nhưng những gai nhọn này, tổn thương mình trước, mới tổn thương người.
Kỳ Hoàn gần như khí kiệt, sắc mặt tái nhợt, mới thu tay lại, lấy miếng vải sạch sẽ. Miếng vải được cắt thành dài rộng thích hợp, Kỳ Hoàn đỡ Khương Hồi ngồi dậy, giúp nàng băng bó vết thương trên ngực. Cánh tay dài của hắn lướt qua dưới cánh tay nàng, hơi thở hai người hòa vào cùng một chỗ, giống như hắn đang nàng ôm trong vòng tay.
Mười ngón tay khéo léo của Kỳ Hoàn ở sau lưng nàng thắt nút, dù vô tình hay cố ý, động tác của hắn đều chậm lại.
Trong vòng tay ôm ấp của hắn lấp đầy ấm áp mềm mại kín kẽ, cũng lấp đầy chỗ hổng trong lòng đó.
Chính vào lúc này, hắn đã nghĩ xong đáp án nên nói cho nàng thế nào.
Quên đi ba năm này, đối với nàng mà nói, có lẽ là một chuyện tốt.
Khương Hồi được vòng tay của Kỳ Hoàn bao bọc, chóp mũi cọ vào ngực đối phương, trên người nam nhân có mùi hương lạnh lẽo tựa như đã từng quen biết khiến nàng cầm lòng không được nên tối qua nàng đã hành động lỗ mãng. Hắn nói hai người đã là phu thê, nhưng nàng lại không có ký ức, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng đến bù đắp một đoạn chỗ trống trải qua.
Cho nên khi Kỳ Hoàn buông tay, nhìn thấy chính là Khương Hồi đầy mặt đỏ bừng — Trí tưởng tượng của nàng hiển nhiên hơi hoang dã một chút, mang sau khi uống rượu say buông thả du͙© vọиɠ thất lễ tưởng tượng tới tột bậc.
“Vậy … chuyện đêm qua, ta tuy không nhớ rõ, nhưng chúng ta nếu đã là phu thê, ta … ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt.” Khương Hồi vành tai đều đỏ đến sắp chảy máu, “Ta sẽ cùng a phụ giải thích rõ chuyện này, a phụ nghe lời ta nhất, người sẽ không gây khó dễ ngươi …”
Kỳ Hoàn cong môi lên, nhưng nghe thấy tên Cao Tương Vương, hắn đáy mắt xẹt qua một tia ám sắc.