Chương 30

Mà Kỳ Hoàn ….

Kiếp trước, hắn là lưỡi dao sắc bén của Thái Tể đâm chết phụ thân.

Kiếp này, nàng muốn làm người cầm dao của hắn.

(Thượng)

Phủ Cao Tương Vương, trong hôn phòng.

Khương Hồi đại mộng tỉnh lại nhìn thấy căn phòng xa lạ trước mắt, thất thần hồi lâu, mới thốt ra một tiếng thét chói tai.

Kỳ Hoàn ở sát vách, nghe thấy tiếng thét, lập tức đứng dậy đi tới, vừa mở cửa, nhìn thấy Khương Hồi đang ngồi trên giường sắc mặt trắng bệch vẻ mặt sợ hãi.

“Nhưng khó chịu ở đâu?” Kỳ Hoàn ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ trán nàng.

Khương Hồi lùi ra sau, tránh tay của hắn.

“Sao ta lại ở nơi này?” Khương Hồi vừa nói vừa cảm thấy ngực đau đớn, “Đây là nơi nào?”

Kỳ Hoàn giật mình: “Đây là phòng của nàng.”

“Phòng của ta? Sao lại biến thành như này?” Khương Hồi ôm ngực, cau mày, “Ngươi sao lại ở đây?”

Kỳ Hoàn dù không nhạy bén đi nữa, lúc này cũng phát hiện Khương Hồi khác thường.

“Nàng… không nhận ra ta sao?” hắn nhẹ giọng hỏi.

Khương Hồi ngước mắt lên, cẩn thận nhìn kỹ, một cảnh tượng lướt qua trong đầu

Giữa nửa tỉnh nửa mê, Kỳ Hoàn phủ ở trên người nàng, nàng chỉ nghĩ là Tô Diệu Nghi bảo nô ɭệ đến hầu hạ mình, mình nhịn không được hôn hắn một cái, còn muốn đưa hắn trở về Nam Hoang Yêu trạch.

Trên mặt Khương Hồi tức khắc nóng lên: “Ngươi … ngươi là nô ɭệ Tô phủ? Là Tô tỷ tỷ mang ngươi cho ta sao?”

Kỳ Hoàn trầm mặc hồi lâu, tay nắm chặt chăn hơi trắng bệch.

Khương Hồi thấy hắn vẻ mặt u ám, im lặng không nói, cho rằng hắn không tình nguyện bị đưa đến đây, liền giọng dịu xuống, nhẹ nhàng an ủi nói: “Nếu ngươi không bằng lòng bị đưa tới đây, ta sẽ bảo người đưa ngươi trở về, ngươi đừng buồn.”

Giọng nói của Kỳ Hoàn có chút run rẩy gần như không thể phát hiện: “Nàng… có biết hôm nay là ngày gì?”

“Hả?” Khương Hồi kinh ngạc cau mày lại, không biết hắn vì sao lại hỏi vấn đề này, “Hôm nay … là ngày năm của tháng tư.”

“Là ngày năm tháng tư năm nào?” đôi mắt đen nhánh của Kỳ Hoàn chăm chú nhìn nàng, thấy nàng tâm hoảng khó giải thích, cho rằng mình làm sai cái gì.

— Lẽ nào đêm qua hai người thật sự …

Nhưng mà nàng ngủ say quá, không nhớ gì cả — nhưng trên người thực sự rất đau nhức.

Khương Hồi mím môi, tránh né ánh mắt của hắn, che đậy hoảng loạn của bản thân: “Năm nay, là Vũ triều năm một ngàn hai trăm ba mươi sáu.”

Kỳ Hoàn hô hấp đình trệ.

Khương Hồi không hiểu thấp giọng hỏi: “Ngươi vì sao hỏi câu kỳ quái như vậy?”

Một bàn tay hơi lạnh chạm vào khuôn mặt non mềm của nàng, giọng nói thanh lãnh khàn khàn vang lên: “Năm nay là Vũ triều năm một ngàn hai trăm ba mươi chín.”

Khương Hồi cau mày, tránh tay của hắn: “Ngươi nói nhảm cái gì vậy?”

Tuy nhiên câu tiếp theo càng khiến nàng kinh ngạc hơn.

“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta tân hôn.”

“Ta là phu quân của nàng, Kỳ Hoàn.”

Khương Hồi thất thần hồi lâu, nhìn thanh niên anh tuấn đĩnh đạc trước mặt, nàng bật cười ra tiếng.