Chương 3

Đối với cuộc hôn sự này, không ai thấy tốt, nhưng có những kẻ lòng dạ không tốt chỉ chờ xem náo nhiệt, đáng tiếc mãi đến hôn lễ kết thúc, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ khiến họ thất vọng, khách khứa vui vẻ mà đến, hậm hực mà về.

Lúc này sao trăng đồng thiên, vốn nên là thời điểm động phòng hoa chúc kiều diễm, nhưng đôi tân nhân lại đứng ở hai phía khác nhau. Nhà gái không thấy vẻ mặt thẹn thùng, đàng trai cũng không tỏ ra thích thú, hôm đó khi cầu hôn, những lời như “tâm duyệt đã lâu”, “cầu còn không được”, dường như chỉ là một câu nói suông.

Khương Hồi vẫn giữ nguyên sự trương dương cao ngạo thường ngày, nàng mang theo ánh nhìn khó đoán nhìn thẳng vào Kỳ Hoàn, tóc dài dày và mềm mại búi thành kiểu tóc tân phụ, ở giữa điểm xuyến châu ngọc trân bảo được thợ cung đình dày công chế tác, tua rua rũ xuống bên tai, bước chân khiến ánh sáng lung linh chảy tràn màu, tuy nhiên, dù châu báu đẹp đẽ quý giá đến đâu, cũng không thể làm lu mờ vẻ đẹp đặc biệt của nàng, đôi mắt nàng sáng hơn cả châu quang, đôi môi tựa như nhiễm sương mai trên cánh hoa, hỉ phục đỏ tươi tôn lên vẻ kiều diễm của nàng, chỉ cần hơi mỉm cười, cũng khiến phòng đầy chói sáng.

Cao Tương Vương cơ Khương Hồi, mĩ danh và ác danh vang dội khắp Ngọc Kinh, khi Cao Tương Vương còn sống, không ít con cháu quý tộc đã đạp phá ngạch cửa muốn cưới nàng làm thê, dù cho nàng được mệnh danh là bao rơm, bất học vô thuật, không tôn trọng lễ pháp. Nhưng với dung nhan như vậy, không tuân theo lễ pháp thì sao chứ, một chữ bẻ đôi cũng không biết thì đã sao! Mỹ nhân đương nhiên là phải có chút đặc quyền. Cậy đẹp hành hung, ỷ thế hϊếp người, thế nhân đối với nàng vừa yêu vừa hận.

Kỳ Hoàn không có né tránh ánh mắt Khương Hồi đang soi xét mình, đôi mắt đen nhánh phản chiếu khuôn mặt kiều diễm vô song của Khương Hồi, khi Khương Hồi chăm chú nhìn kỹ hắn, hắn cũng đang nhìn kỹ đối phương.

“Đã là chuyện Vương Cơ mong muốn, thần không dám trái ý, đến nỗi người khác suy đoán thế nào, có nói ra sao, thần cho rằng Vương cơ sẽ không để tâm.”

Giọng nói của Kỳ Hoàn trầm hơn người thường ba phần, lạnh lùng khàn khàn, nhưng từng chữ nói rất rõ ràng, khiến Khương Hồi cảm thấy một tia dịu dàng khó hiểu.

Nàng phục hồi tinh thần lại, cười nhạt một tiếng, đến gần Kỳ Hoàn hai bước.

Kỳ Hoàn eo hẹp thân dài, Khương Hồi đứng ở trước mặt hắn chỉ chạm đến vai hắn. Thường ngày Kỳ Tư Khanh mặc quan bào màu đen tổng thể có một loại bức người không dám nhìn gần, uy nghiêm không dám mạo phạm, bây giờ trên người đổi sang hỉ phục diễm sắc, khiến cảm giác áp bách sợ hãi trên người chợt giảm đi rất nhiều.

Vương cơ dung mạo đẹp đẽ và kiều diễm, sặc sỡ lóa mắt, nhưng Kỳ Hoàn đứng bên cạnh nàng lại không hề thua kém chút nào, vị bá quan Tu la uy hϊếp này hơi gầy và trắng nhợt, thanh tuấn xuất trần, như một vầng trăng sáng thanh lãnh nở rộ như hoa.