Chương 26

“A phụ, là bản thân con muốn ở lại Ngọc Kinh, người không cần lo lắng, tối qua con chỉ là uống rượu say nói nhảm.” Khương Hồi nặn ra mặt vui vẻ, an ủi phụ thân mình.

Cao Tương Vương nửa tin nửa ngờ nhìn nụ cười của nàng, xót xa trong lòng xoa xoa đầu nàng, cứ cảm thấy con gái dường như trong một đêm trưởng thành rất nhiều, nhìn trầm ổn hiểu chuyện nhiều hơn.

“A phụ đều nghe con, chỉ cần con vui vẻ, vậy thì quan trọng hơn những chuyện khác.” Cao Tương Vương dịu dàng nói một câu, dừng một chút, lại nói, “Nhưng mà, sau này đừng uống rượu say tối mới về, còn khiến bản thân giày vò bị bệnh.”

“Sẽ không có lần sau.” Khương Hồi nghĩ đến kiếp trước sau khi phụ thân xảy ra chuyện, việc làm thấy người gặp nguy của Tô gia, liền muốn đoạn tuyệt với đối phương không tiếp tục qua lại.

“Con đưa tên nô ɭệ này về, dự định an bài thế nào?” Cao Tương Vương hỏi.

— Gϊếŧ đi.

Hai chữ này gần như muốn buột miệng nói ra, nhưng lại dừng ở đầu lưỡi.

“Phụ thân, con cứ luôn cảm thấy hắn có chỗ bất phàm, có thể đã khai thập khiếu, người thử nông sâu của hắn đi.” Khương Hồi nghĩ đến cảnh tượng Kỳ Hoàn dùng một địch bảy, trong lòng không khỏi run rẩy.

Nàng một đời gặp qua vô số cường giả dị sĩ, trong đó đương nhiên phụ thân là độc nhất vô nhị, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Hoàn, nàng lại có loại cảm giác ‘khả năng không kém phụ thân’.

Cao Tương Vương nghe thấy yêu cầu này thì cảm thấy buồn cười. Ông tự nhiên biết tu vi mình ở trong Nhân tộc có thể xưng đứng đầu, để ông thử nông sâu tên nô ɭệ này, giống như kêu một tên tráng hán đọ sức với đứa trẻ ba tuổi.

Nhưng mà lúc này đau lòng con gái, ông cũng không muốn phật ý nàng.

Cao Tương Vương đi ra sân, liếc mắt nhìn tên nô ɭệ tên là ‘Hoàn’. Đêm qua trời tối, vội vã nhìn thoáng qua, chỉ nhớ nam nô vóc người tương đối cao, lại không nhìn rõ dung mạo đối phương, lúc này nắng sớm chiếu rọi, ánh mắt Cao Tương Vương bất giác sáng lên, trên dưới hai mắt đánh giá, thầm nói một tiếng “thanh niên thật đẹp”.

Tay dài chân lớn, vai rộng lưng hẹp, nếu khai thập khiếu, cũng là một hạt giống vũ giả tuyệt giai.

Mày tu mắt tuấn, khí chất bất phàm, mặc dù là nô ɭệ, lại có khí khái hơn rất nhiều con cháu quý tộc.

— Ôi, bản thân Hồi Hồi còn chưa khai thập khiếu, nhìn biết người khác có thần thông gì hay không, có lẽ nhìn người lớn lên tuấn tú nên mang về thôi.

Cao Tương Vương trong lòng nghĩ thầm, nếu đã là con gái nhìn trúng, vậy bản thân lát nữa ra tay nhẹ một chút, nếu không cẩn thận đánh trọng thương con gái lại đau lòng.

“Ngươi là nô ɭệ Tô phủ đi.” Cao Tương Vương mỉm cười nói, “Quận chúa rất thích ngươi, nhưng ngươi muốn lưu ở bên người nàng làm hộ vệ, cần vượt qua khảo nghiệm của bổn vương, phủ Cao Tương Vương không lưu người vô dụng, có thể ở dưới tay bổn vương chịu được mười chiêu, liền tính ngươi vượt qua.”