Chương 25

Nhưng không ngờ rằng, Khương Hồi lập tức đáp: “Con muốn đi!”

Cao Tương Vương nghi hoặc quan sát Khương Hồi: “Hai ngày trước không phải còn nói không muốn đi sao? Làm sao lại đổi chủ ý rồi?”

Lần trước Khương Hồi xác thực không muốn đi, vừa mới về Ngọc Kinh nàng không hiểu lễ nghi quý tộc, luôn bị người khinh miệt cười nhạo. Lúc ban đầu nàng còn nghe không ra ý tứ châm chọc trong lời người khác, về sau mới nhận ra được, biết gây ra rất nhiều cười nhạo.

— Sinh mẫu chỉ là thứ dân, phụ thân lại là mãng phu, khó trách không hiểu lễ nghi.

— Nghe nói Nam Hoang nhiều yêu, dân trí chưa khai, nàng suốt ngày cùng thú làm bạn, tự nhiên không ra dáng người.

Những lời này đi vào tai, đâm vào tim, nàng liền không muốn tham gia tụ hội giữa quý tộc, nhưng cũng không muốn để phụ thân lo lắng. Vào thời điểm này, Tô Diệu Nghi mỉm cười đi về phía nàng, vươn tay về phía nàng, từng chút dạy nàng lễ nhạc, dẫn nàng gia nhập giới quý tộc Ngọc Kinh.

Năm nay là thọ yến sáu mươi của Đế Diệp, tất cả quý tộc đại thần đều được mời đi dự tiệc, rầm rộ chưa từng thấy. Lúc đó Đế Diệp sẽ ở Phong Tự Ngọc môn cử hành tế tự đại điển, tế bái trời đất và tổ tiên, mà đến tối thì bày yến tiệc lớn, cùng thần dân vui vẻ với nhau.

Đối với Khương Hồi mới vào kinh mà nói, này là một cơ hội rất tốt để giới quý tộc nhận thức tiếp nhận, đặc biệt là mọi người trong lòng đều hiểu rõ, Cao Tương Vương lần này đưa con gái quay về, chính là giúp nàng chiêu thân. Trong kinh gặp qua Khương Hồi chỉ có một số quý nữ, liên quan đến mĩ mạo kinh người và cử chỉ thô lỗ của nàng ở trong giới quý tộc đều có lưu truyền, mọi người đối với minh châu trong tay Cao Tương Vương càng thêm hiếu kỳ.

Hai ngày này Tô Diệu Nghi cực kiên nhẫn chỉ bảo lời nói cử chỉ của Khương Hồi trong ngày thọ yến, ăn vận lễ nghi, muốn để nàng ở trong thọ yến tỏa sáng rực rỡ. Chỉ là Khương Hồi bất ngờ bị bệnh, huống chi nàng vốn không muốn đi để người bới móc đủ điều, liền biết thời biết thế xưng bệnh nằm trên giường, trốn tránh thọ yến.

“Tô Diệu Nghi đã mang tất cả lễ nghi trong cung dạy cho con, thọ yến ba ngày sau, con nhất định đi.” mắt Khương Hồi vẫn còn hơi đỏ, nhưng ánh mắt rất kiên định.

Trong lòng Cao Tương Vương dịu xuống, phóng mềm giọng nói, lời nói thấm thía nói: “Hồi Hồi, ta biết con là không muốn a phụ lo lắng, mới miễn cưỡng bản thân đi. A phụ hôm qua cũng nghĩ rõ ràng, con vui vẻ mới là điều quan trọng nhất, nếu như ở lại Ngọc Kinh sẽ khiến con đau buồn như vậy, vậy chúng ta về Nam Hoang đi, con không muốn thành thân, a phụ cũng nuôi con cả đời.”

Lời nói của Cao Tương Vương khiến hốc mắt Khương Hồi tức khắc cay cay, trong lòng ùa ra một cổ ấm áp, nhưng càng khiến nàng thêm quyết tâm kiên định lưu lại Ngọc Kinh.

Sát tâm của Tát Ung đối phụ thân sớm nảy sinh, chạy trốn không thể giải quyết được vấn đề, nàng và phụ thân phải cùng nhau nghĩ biện pháp, tiên hạ thủ vi cường loại bỏ Tát Ung. Bằng không hiện tại trốn thoát khỏi Ngọc Kinh, sau lưng trước sau có một mũi nhọn chĩa vào bản thân, trên chiến trường trước sau có địch, sớm muộn sẽ sinh mầm tai họa.