Chương 22

Túc Du cười nói: “Hắn đang đợi ở bên ngoài.”

“Bảo hắn đến gặp ta!”

Giọng điệu của Khương Hồi khiến Túc Du cảm thấy có chút dị thường.

Túc Du vốn là thị nữ ở hầu phủ, sau khi Khương Thịnh phong vương, hầu phủ cũng trở thành vương phủ, nhưng mãi đến năm nay Cao Tương Vương đưa con gái về kinh, nàng mới lần đầu tiên gặp được chủ nhân của vương phủ.

Quận chúa sinh ra ở Nam Hoang không giống với quý tộc Ngọc Kinh ngạo mạn, cũng không thích sai bảo nô ɭệ, không quen để người hầu hạ, bởi vậy trong viện của nàng ngày thường không có nô ɭệ đi theo hầu hạ, chỉ vì đêm qua quận chúa uống rượu say, Túc Du mới phụng lệnh vương gia hầu hạ nàng tắm rửa đi ngủ, xong ở đây đợi nàng tỉnh lại.

Vừa rồi Túc Du nghĩ quận chúa chắc cũng sắp tỉnh rồi, nên đi lấy nước nóng để nàng tắm rửa, nhưng không ngờ khi quay lại thì thấy quận chúa không mặc áo khoác đứng ở đầu gió, vẻ mặt cũng không giống trước đó.

Cảm thấy nhiều vài phần cảm giác áp bách khϊếp người.

Túc Du cũng không dám nghĩ nhiều, lập tức sai người đi gọi tên nô ɭệ đó đến.

Nô ɭệ trời chưa sáng đã thức dậy, sáng sớm ở trước cửa đợi rất lâu, bởi vậy Khương Hồi có lệnh, hắn gần như lập tức đến trước mặt nàng.

Quần áo hôm qua bị Cao Tương Vương xé rách, quản gia trong phủ bảo người cho hắn một bộ quần áo vừa người. Mặc dù quần áo may từ vải thô, nhưng dáng người hắn thon dài, tướng mạo thanh tuấn, không cần hoa phục cũng tự có khí chất, sáng sớm có không ít nữ nô đi ngang qua đều bị hắn làm cho xao xuyến.

Khương Hồi vừa nhìn thấy Kỳ Hoàn, liền động sát tâm, cho dù biết mình không làm gì được đối phương, nàng cũng không cam lòng bị nhốt một đời, cùng hắn làm phu thê kết tóc.

Bởi vậy khi Kỳ Hoàn đến gần, nàng không chút do dự rút roi Lang Ngọc từ trong tay áo ra, hung dữ vung vào hắn.

Tuy nhiên nàng không ngờ, Kỳ Hoàn không tránh không trốn, một roi này vừa vặn đánh trúng bên cổ phải của hắn, một tiếng đánh vang lên phá vỡ yên tĩnh trong viện, Túc Du bị dọa sợ làm rơi chậu đồng trên tay, nước bắn tung tóe ướt váy của Khương Hồi, nàng kinh hoảng sợ hãi quỳ xuống đất, trán dán sát mặt đất, run lẩy bẩy xin tha thứ: “Quận chúa tha mạng!”

Khương Hồi ngơ ngác nhìn Túc Du, nghi ngờ nàng ta nói năng lộn xộn, lại nhìn về phía Kỳ Hoàn.

Hắn dường như có chút nghi hoặc, nhưng vẫn quỳ dưới đất, thân hình thẳng đứng, chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng Khương Hồi, bên cổ rất nhanh xuất hiện một dấu vết đỏ tươi, máu tươi chậm rãi thấm ra ngoài.

Khương Hồi bối rối nhìn hành động của hắn, khàn giọng hỏi: “Ngươi vì sao quỳ gối ta? Ngươi … vì sao không tránh?”

Lông mi Kỳ Hoàn khẽ run lên, lập tức đáp: “Chủ nhân ban cho, nô ɭệ không thể lui tránh.”

Khương Hồi kinh ngạc, khẽ cau mày, lẩm bẩm lặp lại lời nói của hắn: “Chủ nhân? Ngươi kêu ta là chủ nhân?”

Kỳ Hoàn không ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng, giọng như ngọc thạch va chạm nhau: “Đêm qua, Tô phủ đã mang khế ước của nô chuyển đến Khương phủ, Quận chúa chính là chủ nhân mới.”