Chương 19

Nỗi đau trong tim Khương Hồi, so với những gì Cao Tương Vương nói còn đau khổ hơn nhiều.

Sinh mẫu A Dĩnh của Khương Hồi, chỉ là một dân thường có tên không họ. Năm đó Cao Tương Vương cũng chỉ là một đệ tử quý tộc phổ phổ thông thông, ông không muốn cuốn vào trong phân loạn của Ngọc Kinh, cũng không muốn tòng quân chinh phạt giống như chư hầu Nhân tộc, chỉ có lòng gϊếŧ yêu bình loạn, thế nên một mình rời khỏi Ngọc Kinh. Có lần giao chiến với Yêu tộc, ông bị lang yêu bao vây, thắng thảm mà chạy, ngất xỉu ở bên sông Hồi Giang, được thiếu nữ A Dĩnh giặt quần áo cứu giúp.

Ông nói với A Dĩnh rằng mình tên Khương Thịnh, là một hiệp khách, không nói mình là quý tộc, chỉ sợ dọa sợ nữ tử dịu dàng lại nhát gan này chạy mất.

Ông không dùng quyền thế để ép buộc nàng, mà dùng cách thức bình thường tán tỉnh nàng. Ông học xướng đối ca, giúp nàng làm việc đồng áng, dựng nhà, sau nửa năm cuối cùng nhận được cái gật đầu đỏ mặt của nàng.

Chỉ là thân phận môn đình khác xa nhau đương nhiên gặp phải phản đối của gia tộc, ông niên thiếu ngông cuồng, cầm cây thương đứng ở trước hầu phủ, cao giọng tuyên bố: “Ta trở về, chỉ để báo cho các người một tiếng, không phải để cầu xin sự đồng ý của các người. Ba ngày sau, tại bờ sông Hồi, chúng ta sẽ tổ chức hỉ yến, nếu các người đến để chúc mừng, chúng ta đương nhiên hoan nghênh, nếu muốn cản trở …”

Thanh niên mỉm cười một tiếng, cầm thương dài cắm xuống đất, mặt đất cứng rắn bị đâm thủng như đậu hũ non, thương dài chín thước chỉ còn lại phần đầu lộ ra ngoài.

Mọi người trong gia tộc sắc mặt đại biến, nhìn bóng dáng ông cao lớn tiêu sái hiên ngang rời đi, từ xa xa vẫn còn vọng lại tiếng cười sảng khoái vui vẻ.

A Dĩnh gả cho Khương Thịnh, không sợ hãi gì cả, thanh niên ánh mắt kiên định, trong mắt chói sáng như nhật nguyệt, có thể xua tan tất cả khói mù, chuyện ông nhận định, không ai có thể ngăn cản được.

Dù cho về sau ông tụ tập một đám người cùng chung chí hướng, trảm yêu trừ ma, bình loạn tru tà, thành tựu Liệt Phong Doanh tiếng tăm lừng lẫy. Thậm chí nhiều năm sau bởi vì trừ yêu cứu giá ở Phong Tự Ngọc môn, lập đại công, được phong làm vương duy nhất sánh vai với Vũ triều.

Đáng tiếc là, thân thể A Dĩnh vốn suy nhược, dù Khương Thịnh chu đáo yêu thương, cũng không thể giữ nàng ở lại nhân gian.

Lúc sắp mất, A Dĩnh vuốt ve lông mày anh tuấn của ông, trong mắt đầy lưu luyến và không nỡ.

“A Thịnh …. sau khi thϊếp đi, chàng phải chăm sóc bản thân thật tốt…”

Nàng không bảo ông chăm sóc tốt con gái, vì nàng biết không cần phải nhiều lời.

Người yêu sâu sắc tự khắc hiểu nhau.

Nhưng nàng lo lắng, ông sẽ quên chăm sóc chính mình.

Khương Thịnh gọt xương liệu độc mặt không thay đổi, chỉ có ở trước mặt thê tử mới khóc như mưa rơi.

Nàng giống như sông Hồi có lực lượng dịu dàng mà cuồn cuộn, bao dung tốt xấu của ông, cũng là gia đình duy nhất của ông.