Chương 18

Cao Tương Vương nghiến răng, giận dữ gầm lên: “Rốt cuộc là tên khốn nào đã tổn thương trái tim nàng ta, lập tức điều Liệt Phong Doanh đến, lão tử muốn gϊếŧ cả nhà hắn, mồ mả hắn, một con gà cũng không bỏ qua!”

Chúng vệ binh đưa mắt nhìn nhau, không khỏi bối rối trước tình hình.

“Quận chúa chắc là say rượu rồi, đợi nàng tỉnh rượu rồi hỏi lại thì hơn.” quản gia vẫn còn vài phần lý trí. Nếu bởi vì con gái uống rượu say mà dẫn binh vào thành, vậy một đời anh danh của Cao Tương Vương coi như bị hủy …

Cao Tương Vương cúi đầu nhìn Khương Hồi một cách cẩn thận, khuôn mặt kiều tiếu của nàng giờ đã khóc đến mức không còn nhận ra, không đành lòng chỉ biết thở dài, bàn tay to như quạt hương bồ nhẹ nhàng vỗ về bả vai Khương Hồi: “Nàng nhất định là đang rất khó chịu, Ngọc Kinh không tự do như Nam Hoang, nàng lại không muốn khiến ta lo lắng, uống rượu say mới dám thổ lộ tiếng lòng …”

Cao Tương Vương nhẹ nhàng vỗ lưng Khương Hồi, rồi quay đầu nhìn thấy tên nô ɭệ đang để lộ nửa vai đứng bên cạnh xe ngựa, liền nhớ lại Khương Hồi vừa nãy ngủ say trong lòng tên nô ɭệ này.

“Hắn là người nào, sao lại đi cùng Hồi Hồi?” Cao Tương Vương gắt gao hỏi, ánh mắt không có ý tốt.

Vệ binh bên cạnh đáp: “Bẩm vương gia, đây là nô ɭệ của Tô phủ, tên Hoàn, quận chúa hình như nhìn trúng hắn, tiểu thư Tô gia đã gửi khế ước của hắn qua đây.”

Cao Tương Vương nhìn thấy trên người Hoàn vẫn còn dấu vết nôn mửa, trong lòng hiểu ra, ông không để bụng gật đầu nói: “Nếu Hồi Hồi đã thích, vậy giữ lại đi.” Thấy Khương Hồi dần ngừng khóc, ông liền nói vói quản gia, “Trước hết ngươi bảo người đưa nàng về phòng nghỉ ngơi, sợ rằng uống say lại khóc mệt, đứng ở đây trúng gió coi chừng bị nhiễm lạnh.”

“Người này …” mắt thấy Khương Hồi đã về phòng, Cao Tương Vương lại liếc mắt nhìn Hoàn, “Quản gia, dẫn hắn đi tắm rửa một chút, thay y phục, ngày mai nghe theo sự an bài của quận chúa.”

Nói xong, ông bước nhanh vào trong mà không ngoảnh lại.

Phủ Cao Tương Vương chiếm cực lớn, viện lớn nhất chính là từ đường tổ tiên.

Quý tộc Vũ triều tám họ, Khương là một trong số đó. Khương thị từ tiền triều đã là quý tộc, Vũ triều đến nay đã hơn một nghìn năm, Khương gia chính là công khanh cửu thế nhất đẳng, nhánh phụ vô số. Nhưng hiển quý nhất, chắc chắn là Cao Tương Vương.

Bài vị san sát, trên mỗi cái đều khắc tên những người làm rạng rỡ sử sách. Cao Tương Vương không quỳ ở đây, ông ngồi ở một góc, cuộn tròn như một ngọn núi, tráng hán cao chín thước, nhân vật anh hùng, hào kiệt khϊếp sợ Nam Hoang đại trạch, ôm một chiếc bài vị và khóc thút thít.

“A Dĩnh, ta có lỗi với nàng, ta không chăm sóc tốt Hồi Hồi, khiến con chịu uất ức ….”

Mãnh hán ở nơi không người lặng lẽ rơi nước mắt, nghĩ đến con gái ở trong lòng mình khóc nức nở, ông vẫn đau nhói lòng.

“Có phải ta làm sai rồi không, ta không nên đưa con về Ngọc Kinh, không nên để con xuất giá, ta không ngờ con lại đau khổ như vậy, từ nhỏ đến lớn …. ta đều không nỡ để con đau lòng dù chỉ một chút … vậy mà con khóc thành như vậy ….” Cao Tương Vương che mặt nghẹn ngào, “Ta cũng muốn chăm sóc con cả đời …. nhưng mạng này của ta cũng không biết khi nào giao phó nơi chiến trường, ta nếu đi rồi, Hồi Hồi một mình phải làm sao đây …”