Khi nghe thấy tiếng xe ngựa về tới cửa, ông cũng không màng đến tôn nghiêm của người cha, bước chân vội vàng chạy ra ngoài cửa, còn chưa đến gần, khứu giác nhạy bén của dị sĩ đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc và mùi chua nôn mửa.
Cao Tương Vương giận tím mặt, vừa đi vừa mắng chửi: “Khương Hồi! Con đêm khuya không về, còn dám uống say mèm như thế này!”
Khi đến gần trước mặt, nhìn thấy Khương Hồi mặt đỏ ửng, ý thức không tỉnh táo, trong tay còn nắm chặt áo của một nam nhân, ông càng là tức giận đùng đùng, bàn tay lệch chút đánh vào đầu tên nam nhân đó.
“Con con con con! Con làm tức chết ta rồi!” Cao Tương Vương một tay nắm lấy cổ tay Khương Hồi, tay còn lại kéo mạnh y phục của tên nô ɭệ, tiếng “xẹt” vang lên khi một nửa y phục bị xé rách.
Giọng nói của Cao Tương Vương như sấm sét mưa bão vang rền bên tai Khương Hồi, kéo ý thức của nàng từ trong cơn hỗn loạn kéo trở về. Nàng gắng sức ngẩng đầu lên, nhìn cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng, phụ thân đứng ở trước mắt nàng đang nổi giận đùng đùng, nàng thất thần giây lát, đột nhiên nước mắt từ đáy mắt trào ra, xoay người nhào vào l*иg ngực ông, chắc chắn nắm chặt cánh tay của ông, toàn thân không kìm nén được mà run rẩy.
“A phụ … a phụ …” Khương Hồi òa khóc lớn trước của vương phủ, không màng đến hình tượng, nỗi nhớ nhung và tủi thân chất chứa trong lòng từ lâu như hồng thủy tràn đê, nước mắt nhanh chóng làm ướt đẫm thân trước của Cao Tương Vương.
Một bụng tức giận của Cao Tương Vương đều bị nước mắt dập tắt, ông tức khắc hoảng loạn, bị tiếng khóc của Khương Hồi làm trái tim từng trận đau nhói, ông đỡ lấy cánh tay Khương Hồi, lắp bắp hỏi: “Hồi Hồi, con, con con sao vậy? Có phải Tô gia đã ức hϊếp con không?”
“A phụ, con rất nhớ người ….” Khương Hồi ôm mình khóc những giọt nước mắt cay đắng, khóc không thành tiếng. Hơn một năm sau khi phụ thân mất, nàng không dám rơi nước mắt ở trước mặt người ngoài, chỉ có thể trốn trong chăn mà khóc nức nở vào ban đêm. Mỗi khi nhớ đến lần cuối cùng gặp phụ thân, lòng nàng lại đau đớn khuôn nguôi. Lúc đó nàng không nên nghe lời phụ thân, để phụ thân đến Giám Yêu Tư, nàng đáng ra nên dẫn theo Liệt Phong Doanh, trực tiếp gϊếŧ vào đó!
Bọn họ không nên về Ngọc Kinh, nếu không phải vì muốn nàng thành thân, phụ thân sẽ không trở về, phụ thân không về Ngọc Kinh, thì sẽ không chết.
Nàng muốn cùng phụ thân về Nam Hoang Yêu trạch, không bao giờ về Ngọc Kinh nữa!
“A phụ, a phụ, con muốn về nhà … chúng ta về nhà …” Khương Hồi nức nở sụt sùi, “Con không thích Ngọc Kinh … chúng ta về Nam Hoang …”
Toàn bộ trái tim Cao Tương Vương như bị ai đó giẫm ở dưới chân, tim vỡ thành từng mảnh, con gái mình nâng niu ở trong lòng, mình không nỡ khiến nàng đau lòng dù chỉ một chút, rốt cuộc đã nhận bao nhiêu tủi thân mà khóc thành như vậy.