Đôi mắt đen nhánh tỏa sáng phản chiếu khuôn mặt thanh tuấn đầy kinh ngạc của Kỳ Hoàn, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở vướng víu.
Khương Hồi vụng về hôn lên môi mỏng của hắn, lại đưa đầu lưỡi liếʍ cánh môi của hắn — là hơi thở nàng thích.
Kỳ Hoàn đồng tử co rút lại, nắm chặt chăn dưới người.
(Thượng)
Khương Hồi cảm thấy cơ thể mệt mỏi, đầu óc cũng có phần choáng váng, nhưng khứu giác lại trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.
Nàng từ nhỏ đã theo phụ thân, ở Nam Hoang Yêu trạch lớn lên, sống cùng sĩ binh, làm bạn với cỏ cây chim thú, có chút dã tính của thú nhỏ, lúc này nửa tỉnh nửa mơ, nàng giống như một con thú nhỏ thuận theo bản năng mà dùng khứu giác và xúc giác cảm nhận người trước mặt.
Trên môi hắn có một chút hương thơm lạnh lẽo và thanh khiết, khiến nàng cảm thấy vô cùng thích thú và an tâm một cách khó hiểu, không giống như những quý tộc khác ở Ngọc Kinh, ánh mắt họ nhìn nàng quá trần trụi, trên người cũng tỏa ra mùi hôi mục nát và thối rữa, dù cố gắng che đậy bằng các loại hương liệu quý giá, nhưng khiến nàng vô cùng khó chịu.
Cao Tương Vương lần này đưa Khương Hồi về Ngọc Kinh, muốn giúp nàng tìm một nam nhân thích hợp trong giới quý tộc Ngọc Kinh để thành thân, nhưng nàng không thích những người đó, cũng chẳng ưa nơi này, nếu thành hôn với quý tộc, nàng sẽ phải ở lại Ngọc Kinh, chia lìa với phụ thân.
Nàng muốn chọn một người bằng lòng cùng nàng rời khỏi Ngọc Kinh, đi đến Nam Hoang Yêu trạch.
“Ngươi có thích ta không?” nàng mơ màng nở một nụ cười, khuôn mặt mất đi mất màu máu vì nụ cười kiều diễm này trở nên quyến rũ, “Ngươi nguyện ý đi theo ta không?”
Kỳ Hoàn lập tức thất thần.
Nàng là người khiến tất cả quý tộc vừa hận vừa sợ, nhưng lại không thể kìm lòng mà cảm thấy rung động trước nhan sắc ấy. Đã lâu lắm rồi nàng không cười như thế….
Kể từ sau khi Cao Tương Vương qua đời, nụ cười của nàng luôn mang theo sự sắc nhọn.
Ba năm trước, tại Tô phủ, khi nàng uống rượu say, đã nghi hoặc và ngây thơ hỏi Tô Diệu Nghi — con người hẳn là phải phân biệt thiện ác, vậy tại sao lại phân biệt quý tiện?
Trong lòng hắn dao động, không hợp quy củ mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười như vậy — đủ chiếu sáng đêm dài của Ngọc Kinh.
Không ai hỏi một tên nô ɭệ về ý nguyện của hắn.
Nếu lúc ấy nàng hỏi, hắn sẽ nói rằng hắn nguyện ý.
Nhưng nàng không hỏi.
Nàng cũng không cần một nô ɭệ.
Bây giờ nàng không chờ hắn trả lời, liền thϊếp đi.
__________________________
Cao Tương Vương cau mày đi qua đi lại trong sân, thỉnh thoảng duỗi cổ ra ngoài nhìn, nếu không phải không hợp lễ nghi, ông đã tự mình đến Tô phủ để bắt người về.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ở Ngọc Kinh, người mà đối tốt với Khương Hồi nhất cũng chỉ có Tô Diệu Nghi, ông không muốn làm người khác sợ hãi vì hung thần ác sát của mình, nên đành nén giận, bảo vệ binh dẫn người đi đón Khương Hồi trở về.