Chương 15

Kỳ Hoàn mang Khương Hồi nhẹ nhàng đặt ở trên giường mềm mại, trên mặt nàng mất hết màu máu, tim đập tuy rằng hơi yếu ớt nhưng hơi thở vẫn còn.

Khương Hồi bị thương ở tim, nàng dùng dao găm đâm vào tim của mình, lúc ra tay rất quả quyết, nhưng trái tim có xương ngực bảo vệ, người bình thường muốn đâm xuyên trái tim cũng không dễ dàng, bởi vậy vết thương này nhìn rất đáng sợ, nhưng không trí mạng.

Kỳ Hoàn vạch cổ áo nàng ra, từ trong tay áo lấy ra bột thuốc rắc lên miệng vết thương hung tợn. Bột thuốc như tuyết mịn, rất nhanh hòa vào trong máu loãng, lúc này trong máu thịt liền có một tia dị động.

Ánh mắt Kỳ Hoàn ngưng lại, hai ngón tay nhanh như chớp, mang dị vật đó từ trong máu thịt kéo ra, ném vào góc tường.

Lực lượng của hắn không thể coi thường, một lần liền mang cổ trùng đó hoàn toàn nghiền nát thành máu loãng.

Nhϊếp hồn cổ hấp thực tinh hồn và tính mạng rời khỏi cơ thể, Khương Hồi coi như cứu về nửa cái mạng.

Kỳ Hoàn vươn tay, mang linh khí ngưng ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng phủ trên miệng vết thương, dùng linh khí bản thân giúp nàng sinh cơ dưỡng khí.

Lụa đỏ trải đất, ánh nến tối nhỏ, Kỳ Hoàn ngồi nghiêng bên giường, cuối cùng ở lúc lực kiệt nhìn thấy miệng vết thương dần dần lành lại, hơi thở của Khương Hồi cũng dần dần mạnh hơn.

Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, xé tẩm y mềm mại ra, dùng sợi vải băng bó vết thương lại.

Tóc mai xõa xuống, quét qua gò má và lông mi của Khương Hồi, nàng hơi cau mày, thở cũng có một tia hỗn loạn, mím môi phát ra rêи ɾỉ thấp.

Kỳ Hoàn ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy lông mi nàng nhẹ nhàng run, chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt tối đen như mực, như bị sương mù bao phủ, mềm mại lại bối rối.

Khương Hồi chớp mắt, thì thầm một tiếng: “Đau ….”

Nàng nhớ mình cùng Tô Diệu Nghi uống rượu, nàng ta nói rượu này là thuật sĩ ủ, sức ngấm về sau rất mạnh, nàng lại không tin, uống mấy bình, thì cảm thấy đầu ngày càng ngày nặng ….

Sau đó …. Diệu Nghi nói để nàng chọn vài tên nô ɭệ ….

Khương Hồi nheo mắt nhìn nam nhân trước mắt này.

Đúng, chính là tên nô ɭệ.

Nàng cảm thấy hắn sinh có vài phần thanh tuấn, cho nên nhìn nhiều vài cái, lẽ nào bị Diệu Nghi nhìn thấy tâm tư sao?

Nàng ta thế nhưng mang tên nô ɭệ này lên trên giường của nàng?

Này cũng là “lễ nghi” quý tộc Ngọc Kinh?

“Ngươi …. ngươi cởi y phục của ta?” Khương Hồi giật mình.

Khương Hồi cảm nhận được ngực đau âm ỉ, lại có chút lạnh lẽo, tự mình giơ tay sờ một chút, mới phát hiện y phục đều bị cởi bỏ.

Kỳ Hoàn cũng sửng sốt một chút, dường như không ngờ Khương Hồi tỉnh lại việc đầu tiên quan tâm lại là y phục của bản thân.

Hắn nhận thấy Khương Hồi có chút khác thường, nhưng không nói được là khác chỗ nào, không đợi hắn nghĩ rõ ràng, lại bị một đôi tay hơi lạnh chạm vào khuôn mặt, đột ngột nên chưa kịp chuẩn bị mà bị kéo về phía nàng, trên môi chạm qua cảm xúc mềm mại.