Đôi tay Khương Hồi chắc chắn nắm chặt lấy bả vai nô ɭệ, liền nôn mấy lần, gần như nôn hết sạch mọi thứ tối qua ăn.
Tô Diệu Nghi bất đắc dĩ cười nói: “Quận chúa, bộ dạng này của người nếu như để bọn quý tộc khác nhìn thấy, bọn họ lại có chuyện để nói rồi.”
Khương Hồi nôn xong, ý thức càng trở nên mơ màng, Tô Diệu Nghi nói cái gì cũng không thể nghe rõ ràng, nàng chỉ có một cái chấp niệm, chính là bắt lấy Kỳ Hoàn cùng nhau chết.
Thị nữ thấy Khương Hồi ngủ thϊếp đi, lại ngoan cố nắm lấy nô ɭệ không buông, tức khắc có chút không biết phải làm sao, chỉ đành hỏi Tô Diệu Nghi xem thế nào.
Tô Diệu Nghi cúi đầu cẩn thận nhìn kỹ tên nô ɭệ.
“Ngươi tên là gì?”
Người nọ cúi đầu đáp: “Hoàn.”
Nô ɭệ có tên không họ, Hoàn chính là tên của hắn.
“Quận chúa tựa hồ đối với ngươi có vài phần hứng thú, ngươi về sau theo hầu hạ quận chúa.” Tô Diệu Nghi nói với thị nữ, “Mang khế ước của Hoàn gửi đến phủ Cao Tương Vương, đợi quận chúa tỉnh rượu lại nói cho nàng.”
“Chủ nhân, những nô ɭệ còn lại xử trí như nào?”
Tô Diệu Nghi tùy ý liếc mắt nhìn một cái, nói: “Gửi bán cho Diêu gia đi, nhà họ trước đó tử trận một loạt người, hiện giờ đúng lúc thiếu người.”
Lúc này Cao Tương Vương phái người đến đón Khương Hồi về, thấy Khương Hồi nắm chặt quần áo của Hoàn không buông, Tô Diệu Nghi liền bảo Hoàn giặt sạch quần áo, bế Khương Hồi lên xe ngựa.
Ý thức của Khương Hồi ở trong một mảnh mây mù trôi nổi, thỉnh thoảng có tiếng sét xẹt qua, nàng có lúc tỉnh táo có lúc mơ hồ, nỗ lực muốn mở mắt ra, mí mắt lại nặng nghìn cân.
Tô Diệu Nghi, Hoàn ….
Cao Tương Vương …
Quận chúa ….
Những lời này, những cảnh tượng mảnh vụn nhỏ đó hình như dần dần chắp vá lại, dường như muốn nói cho nàng một chuyện.
— Nàng trở về quá khứ rồi.
Nàng chết rồi, hay đang nằm mơ?
Nếu nàng hóa thành bướm, vậy bướm sẽ đi đâu?
“Khương Hồi!”
Sắc mặt Kỳ Hoàn trắng bệch, đôi tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Khương Hồi. Hắn duỗi tay điểm huyệt vị trên người nàng, ngăn máu tươi ngừng chảy.
“Đại nhân!” ngoài cửa truyền đến tiếng dò hỏi lo lắng.
Hắn là người của Giám Yêu Tư, nghe lệnh của Kỳ Hoàn, không thể tiến vào vương phủ, đành ở ngoài vương phủ chờ đợi, lúc nãy phòng chính dâng lên một trận dao động dị dạng, bọn họ mới lén vào kiểm tra.
Kỳ Hoàn nuốt vị tanh ngọt xuống cổ, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Cánh cửa bị đẩy ra, nhìn thấy trong phòng tình trạng bi thảm lộn xộn, người đó sững sờ một chút.
“Cảnh Chiêu, mang những người đó trông coi nghiêm ngặt, không được tiết lộ bất kì tin tức.” Kỳ Hoàn bình tĩnh ra lệnh.
Cảnh Chiêu cúi đầu nói vâng.
Kỳ Hoàn vung tay, thả rèm xuống, ngăn cách tầm nhìn của Cảnh Chiêu.
Mắt hắn không dám nhìn phía đầu giường, trong không khí tràn đầy mùi máu tanh nồng nặc, không biết Cao Tương Vương cơ hiện giờ sống hay chết. Hắn vội vội vàng vàng đưa bảy người không biết còn sống hay đã chết vào phòng, đóng cửa phòng lại, trong lòng vẫn còn lo sợ bất an.