— Hiến tế người sống chính là vu thuật, rất hung hiểm, cô hà tất mạo hiểm, hắn nếu đã đồng ý thành thân với cô, nói không chừng đối với cô thập phần ái mộ, cô có thể lợi dụng sắc đẹp bản thân, dùng cảm tình khống chế hắn.
Nếu là vài năm trước, nàng có lẽ sẽ làm như vậy, nhưng đoạn ngày phụ thân bị oan đó, nàng tự giác nhìn thấu lòng người bẩn thỉu, tình người lương bạc. Người thân bạn bè quay lưng, chí ái phản bội, nào có cảm tình gì đáng tin cậy, nàng thà rằng tin vào Nhϊếp hồn cổ.
Trong mắt Khương Hồi lướt qua tia tàn nhẫn.
Khi tên dị sĩ cuối cùng bị hạ gục, kết giới rất nhanh bị tan vỡ. Kỳ Hoàn còn chưa thu tay, thì nhìn thấy một hồng y nhào đến đánh úp mình.
Hắn vô thức muốn ra tay, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Khương Hồi, tức khắc rút tay lại, chưởng phong một lệch, thổi tắt nến đỏ, trong phòng lập tức tối tăm.
Không có lưỡi đao sắc bén đau đớn như trong dự liệu, chỉ có tràn đầy mềm mại và hương thơm. Khương Hồi nhào vào l*иg ngực Kỳ Hoàn, hai tay ôm thật chặt eo của hắn, nếu không phải trong mắt tràn đầy thống hận, ngược lại giống cái ôm nồng tình mật ý hơn.
Kỳ Hoàn cau mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì mùi máu trong l*иg ngực quá nồng nặc.
“Khương Hồi!” Kỳ Hoàn kinh hoảng mà thốt lên, quên mất tôn xưng.
Trong ngực truyền đến tụng niệm trầm thấp tuyệt vọng của Khương Hồi: “Dùng thân nuôi cổ, dùng máu làm dẫn, âm dương đi khác đường, thiên địa đồng bi!”
— Huyết tế thuật!
Kỳ Hoàn quá lớn mạnh, bất luận mưu trí hay tu vi, đều ở trên mình, Khương Hồi biết, bản thân cùng tận cả đời, sợ rằng cũng không thể giúp phụ thân báo thù.
Chẳng lẽ phải làm một Vương cơ đần độn ngu dốt quần áo lụa là cả một đời sao?
Vẫn là bị hắn hϊếp bách, phó thác mình ở hắn, làm thê tử của hắn …
Khoảnh khắc tuyệt vọng đó, khiến Khương Hồi chọn con đường không thể quay lại.
Cùng nhau chết đi.
Hiến tế người sống, đổi lấy sức mạnh Nhϊếp hồn cổ. Người đó có thể là Kỳ Hoàn, cũng có thể là nàng. Mà nàng hiến tế thân mình, đổi lấy lực hủy diệt đủ để cùng nhau chết.
Khương Hồi vừa dứt lời, một ánh sáng đỏ lấy nàng làm trung tâm bùng phát, dao động dị thường làm chấn động thân thể mọi người, bảy tên dị sĩ sớm đã bị trọng thương, lúc này hoàn toàn rơi vào hôn mê. Khương Hồi lại mở rộng vòng tay ôm chặt Kỳ Hoàn, mang hai người gắt gao buộc chặt ở trong ánh sáng đỏ.
Nàng cảm giác có thứ gì đó từ trong cơ thể chảy ra, khiến thân thể nàng nhanh chóng lạnh đi, cũng khiến nàng cảm nhận được thân thể Kỳ Hoàn ngày càng nóng lên.
Ý thức nàng dần trở nên mơ hồ, nàng nghĩ mình rất nhanh sẽ chết.
Mỉa mai chính là, nàng cuối cùng lại cùng người mình hận nhất dùng danh nghĩa phu thê cùng nhau chết.
_______________
“Quận chúa, ngài cảm thấy mấy tên nô ɭệ này thế nào?” một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Khương Hồi ngơ ngác mở mắt ra.