Lực sĩ dùng sức mạnh phá nhanh nhẹn, thuật sĩ dùng thuật ngự khí, mỗi người đều có sở trường riêng. Chỉ những nhân tài dị sĩ như thế, mới có thể đối đầu với Yêu tộc. Liệt Phong Doanh sở dĩ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, phần lớn là vì ôm ba trăm dị sĩ có thể xưng Nhân tộc mạnh nhất, cùng với đệ nhất chiến thần Nhân tộc Cao Tương Vương.
Khương Hồi tìm đến bảy người tuy rằng không bằng tướng sĩ Liệt Phong Doanh, nhưng đối phó một phàm nhân như Kỳ Hoàn, đã là sư tử đọ sức thỏ, đầy đủ thận trọng.
Tuy nhiên, trước cảnh tượng này, Kỳ Hoàn lại bình thản như thường, dường như không hề đem uy hϊếp để trong lòng.
Khương Hồi biết Kỳ Hoàn không phải người cuồng vọng, lúc này thấy vẻ mặt hắn không chút biến sắc, nàng càng cảnh giác hơn.
Bảy dị sĩ phối hợp ăn ý, công thủ vững chắc, Kỳ Hoàn dưới công kích như vũ bão của bảy người chỉ có thể không ngừng né tránh, tay áo đỏ rộng của hắn bay phất phới trong làn linh khí dao động, như một chiếc lá phong bay trong gió thu.
“Kỳ Tư Khanh giấu thật tốt.” Khương Hồi cau mày, không nhịn được mà nắm chặt tay, “Hóa ra cũng là kẻ thập khiếu thần thông.”
Kỳ Hoàn vốn là nô ɭệ, sở dĩ có thể từng bước thăng tiến trong Giám Yêu Tư, là dựa vào mưu trí và dựa thế. Chưa từng có ai thấy hắn ra tay, và hắn cũng không cần phải tự mình ra tay, nên tất cả mọi người đương nhiên cho rằng hắn chỉ là một người phàm.
Khương Hồi không dám chắc chắn, vì vậy nàng đã sắp xếp bảy tên dị sĩ mai phục, mục đích là bắt sống hắn.
Quả nhiên, Kỳ Hoàn vẫn còn giấu át chủ bài, hắn không chỉ sở hữu thần thông, mà còn có tu vi cao vượt xa ngoài tưởng tượng của nàng, khó trách dám một mình phó hiểm.
Kết giới ngăn cách mọi sự thăm từ bên ngoài, không ai biết rằng vốn nên động phòng kiều diễm, lại trở thành một trận đánh gϊếŧ.
Kỳ Hoàn nhanh chóng bị thương dưới sự công kích của bảy người, hỉ phục đỏ đã bị nhuộm đen ở vài chỗ, nhưng vết máu không rõ ràng, chỉ có không khí dần dần nồng nặc mùi tanh của máu tươi.
Chính vào lúc Khương Hồi cho rằng Kỳ Hoàn sắp sửa không địch lại, tình hình đột nhiên đảo ngược. Kỳ Hoàn một chưởng vung ra, một người trong đó thổ huyết, bay ngã khỏi vòng chiến đấu, mắt trận đã hủy, chiến trận bảy người lập đã vỡ. Kỳ Hoàn ra tay quả quyết, trong nháy mắt đánh năm người đánh trọng thương.
“Vương cơ, chạy mau!” một người cố gắng chống đỡ, sắc mặt nhợt nhạt nói, “Chúng ta ngăn không được hắn!”
Ánh mắt Khương Hồi nhìn về phía Kỳ Hoàn.
Trong tay áo nàng nắm chặt một bình sứ, đựng trong bình là cổ vương bạn tốt Nam Hoang gửi đến — Nhϊếp hồn cổ.
— Mang máu tươi của người đó hiến tế cho Nhϊếp hồn cổ, hắn sẽ nghe cô sai khiến.
Kế hoạch đêm nay của nàng vốn là bắt sống, bắt sống Kỳ Hoàn, dùng pháp trận đem máu thịt và tính mạng hắn hiến tế cho Nhϊếp hồn cổ, Nhϊếp hồn cổ đi vào trong người hắn, từ đó trở thành con rối của nàng, nàng dễ như trở bàn tay có thể kiểm soát Giám Yêu Tư, cũng có thể mượn này đối phó Tát Ung.