Chương 7: Phiên ngoại 1
Toàn bộ thế giới đều biết Ngưu Lang Chức Nữ kết hôn sinh con, hơn nữa có hai căn biệt thự, dẫn đầu giai cấp nông dân thường thường bậc trung, trên con đường nông dân hạnh phúc an khang. Hôm nay hai Đản Đản (đản là trứng á, để Đản Đản nghe yêu yêu : )) ) phá vỏ chui ra (?) hơn nữa thuận lợi đầy tháng, nên mở tiệc đầy tháng lấy tiền.
Thiên đình vì muốn thu hút khán giả tới xem, tăng lượng khách tới du ngoạn, vậy nên tổ chức Bảo bảo tú. Rất rõ ràng, hai Đản Đản nhà Ngưu Lang cũng tham gia cuộc thi này. Cùng ngày, bọn họ ngồi trong bàn đào viên chờ bảo bối nhà mình lên sân khấu. Sáu vị thần tiên tỷ tỷ đặc biệt quan tâm hai quả trứng nhà Ngưu Lang.
Đại tỷ cau mày “Có chuyện gì xảy ra?”
Ngưu Lang diện vô biểu tình “Không phải đã nói với các ngươi rồi sao?”
Nhị tỷ rụt rè nói “Chậc, chúng ta… thực sự không biết, đây là… ừm… cầu tới Thiên thủ Quan Thế Âm…”
“Hả?” Ngưu Lang mắt như đao “Đôi ta đều là hảo thanh niên thẳng nam, rõ ràng bị các ngươi gây hại bẻ cong, giờ lại cho chúng ta loại này?” Ngưu Lang chỉ hai Đản Đản trong tay vợ.
Hai tiểu tử kia mắt to lóe sáng, mặt béo mũm mĩm, cười ê a.
“Hảo khả ái nga~” Tam tỷ nhào tới, Chi Lữ nhanh hơn một bước bế trở lại, diện vô biểu tình nói “Muốn sờ phải trả tiền.”
“Các ngươi cũng nuốt cả sao Ngưu Lang Chức Nữ rồi, năm xưa phòng ở do nhà xưởng phân phối cũng không được như thế.” Tứ tỷ tức giận.
“Đừng có đánh trống lảng, nói vào việc chính đi.” Ngưu Lang nhắc nhở, vuốt bụng Chi Lữ “Hắn lúc trước sinh mất ba ngày a, thiếu chút nữa khó sinh a.” Giơ lên ba ngón tay lắc lắc trước mặt sáu tỷ tỷ “Kết quả chỉ sinh có hai quả trứng?”
“Aii, cũng đã ấp được ra rồi, xem, lại còn khả ái như thế, rất giống hai người các ngươi a, ha ha ha.” Ngũ tỷ ngoáy ngoáy cái lỗ tai, có chút không nhịn được.
“Quốc gia khởi xướng việc trẻ con được sinh tốt nuôi tốt, kết hôn muộn sinh muộn, các ngươi thì vô sinh.” Chi Lữ nghiến răng nghiến lợi.
“Uy, tiểu đệ, không nên công kích người thân nha. Chất lượng đảm bảo, Bảo bảo tú ngày hôm nay các ngươi nhất định đoạt giải nhất.” Lục tỷ gấp phiếu.
“Không được nuốt lời.” Ngưu Lang sáng mắt “Là ngươi nói đấy, hai bảo bảo nhất định phải đoạt giải nhất! Bằng không…” híp mắt một cái, cười âm hiểm mang gia quyến rời đi.
Sáu vị tiên nữ tỷ tỷ không ngừng hít sâu, trong lòng chỉ trích: Ai nha, thoạt nhìn là một nông phu trung thực sao lại là một phúc hắc công nhỉ.Có điều rất tốt, mau ghi lại, tức chết Hằng Nga, cho nàng ta thèm chết.
Thái Bạch Kim Tinh hòa ái dễ gần đang làm đăng ký “Kim Tra, Mộc Tra, Na Tra, ba huynh đệ các ngươi không biết đã tham gia mấy trăm năm rồi, sao vẫn còn tiếp. Nhớ kỹ, là bảo bảo, không phải thiếu niên, cũng không phải lão niên. Mau đi đi.”
Sáu vị thần tiên tỷ tỷ hai mắt tỏa sáng “Tình huynh đệ thật đáng yêu a.” (Nước bọt chảy ra)
“Ta tưởng là Kim Tra, Ngân Tra, Đồng Tra chứ.” Ngưu Lang đột nhiên xuất hiện, dọa sáu nàng nhảy dựng.
“Sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện.”
“Ta xuất hiện rất hợp cảnh mà.”
“Xin hỏi bảo bảo của ngươi tên gọi là gì.” Thái Bạch Kim Tinh tiến lên hỏi. Sáu vị tỷ tỷ lúc này mới nhận ra: Các nàng chưa biết tên của bảo bảo! Vểnh tai tỉ mỉ nghe.
“…” Gì cơ? Ngưu Lang nói gì vậy.
“Nga, tên rất hay a, ta nhớ rồi.” Thái Bạch Kim Tinh cười ghi lại. Uy, lão đầu, làm người già thì không thể chuyên nghiệp quá, ngươi phải nghễnh ngãng chút, phải nói một tiếng thê mỹ “Gió lớn quá, ta không nghe rõ a.” Vậy nên, tên của bảo bảo đối với sáu tỷ muội mà nói vẫn là một bí ẩn, đối với người xem mà nói tướng mạo của chúng nó, lại càng bí ẩn. Tác giả muốn gây hứng thú mà thôi, không cần ngạc nhiên.
Phóng mắt nhìn lại, tiểu thiên sứ nước ngoài chiếm đại đa số. Điểu nhân toàn thân trắng bóng (vì thiên sứ có cánh a). Đó không phải là chửi người, mà là chân dung tả thực trong lòng Chi Lữ: Nghĩ tới năm xưa sinh hạ hai quả trứng khổ cực biết bao a, vậy mà lại bị thiên đường phương tây cười nhạo, nói hắn là hỗn loại. Hừ, lão tử không có loại huyết thống này, ngươi cho ta là Hàn Quốc chắc, cái gì cũng nói là Hàn Quốc! Chi Lữ nói với hai tiểu hài tử “Nhất định phải thắng a, vì cha Ngưu Lang và cha Chi Lữ nha!”
Bảo bảo nói “Ngưu… cha, lang… cha.” Chậc, sớm biết vậy sẽ không ở nông thôn, muốn dạy bảo bảo nên đưa vào trong thành, đầy tháng rồi vẫn chỉ biết nói mấy chữ biếи ŧɦái, không biết giống ai. Khẳng định là con bò già dạy hư (oan uổng a, con bò già đi Hà Lan rồi), hay là con sói xám ở gần đó dạy. Sói xám và cừu vui vẻ thoạt nhìn có chút vấn đề nga. (Này là phim hoạt hình chiếu trên kênh BIBI đó = = )
(=)) Đoạn trên 2 Đản Đản nói ‘lang’ là ‘sói’ chứ không phải là ‘lang’ trong ‘lang quân’)
Vòng thứ nhất là bảo bảo thi bò, buồn chán quá a, chuyện đến đó kết thúc… Không thể nào!
Quy tắc thi đấu chính là bảo bảo nhà ai thì bò tới chỗ mẹ, đương nhiên thiên sứ không được phép sử dụng cánh hay pháp thuật. Cái từ ‘mẹ’ này rất là vi diệu, giống như cừu Dolly, không biết nên gọi ai là mẹ. Chi Lữ phi thường ghét bị gọi là mẹ, mà thiên sứ phương Tây, bọn họ xuất thân cũng kì diệu, có bao nhiêu loại ghi chép, vậy nên không biết mẹ là ai. Mà nay các mẹ lên sân khấu gồm có: Chi Lữ và một vài đại thiên sứ (coi như là thay cho mẹ ý mà)
Thái Bạch Kim Tinh thổi còi một cái, thi đấu chính thức bắt đầu, liên tiếp các tiếng ‘cố lên’, khẩu âm gì cũng có. Các bảo bảo đều rất nỗ lực bò về phía trước, ngoại trừ hai vị đặc biệt, không sai, chính là hai Đản Đản nhà Ngưu Lang, bọn chúng như thể trứng chần nước sôi nằm thẳng trên mặt đất, không biết là ngủ hay làm gì. Mọi người trên thiên đình đều kêu gào “Có lầm hay không a, ta đã cược cho bảo bảo rồi đấy! Lỗ vốn a!”, “Sớm biết vậy để Kim Tra, Mộc Tra, Na Tra nhà ta lên sân khấu.” Tháp Tháp Lý Thiên Vương hóa ra ông là ngươi đứng sau giật dây a, thật đúng là chưa từ bỏ ý định.
Ngưu Lang nóng nảy, kéo cổ áo đại tỷ “”@#¥%… &*! Ngươi đã nói chúng ta sẽ thắng cơ mà!” Đại tỷ rất sợ đó a.
Nhị tỷ thản nhiên nói “Nói đi cũng phải nói lại, là mị lực của mẹ không lớn a.”
Tam tỷ bồi thêm một câu “Chi Lữ nga, năng lực người mẹ bình thường của đệ chạy đi đâu rồi?”
Hừ, Chi Lữ nghĩ thầm, lão tử bình thường cũng không thèm cái gì năng lực người mẹ!
Tứ tỷ: “Thời khắc mấu chốt thể hiện rõ vấn đề, không phải là bình thường đệ hay ngược đãi nhi đồng đấy chứ.”
Ngũ Tỷ nhãn tình sáng lên “Nếu không, để chúng ta nuôi cho?”
Chi Lữ thật muốn cùng các nàng đoạn tuyệt quan hệ, đến nhi đồng cũng không buông tha a.
Lục tỷ đột nhiên nhấc y phục Chi Lữ lên hô to “Bảo bảo a, mẹ muốn cho các con bú a, mau bò tới đây a.”
Trước ngực như hoa tuyết của Chi Lữ bỗng trở thành phong cảnh rực rỡ mỹ lệ, bất luận nam nữ già trẻ, trong nước hay ngoài nước, sinh vật loại gì cũng mắt nhìn long lanh. Vậy nên cũng bao gồm cả bảo bảo, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, tiếng chuông đinh đang đinh đang đinh đang (lặp lại N lần cho mọi người kinh ngạc), nhào vào lòng Chi Lữ, chăm chú cắn lấy địa phương tha thiết ước mơ kia (?) Chỉ nghe Ngưu Lang hóa thân thành sinh vật bất minh, một tay vuốt ve “Cút, đây là của ta!” Đóng gói Chi Lữ xong, bỏ bảo bảo lại, cấp tốc chạy đi, lưu lại một đám người chẳng hiểu mô tê gì sất.
“Người thắng là…” Uy uy, Thái Bạch Kim Tinh tại sao đến tình huống này cũng không chịu tiết lộ tên bảo bảo a, sáu vị tiên nữ tỷ tỷ phi thường phiền muộn. Còn tất cả mọi người đều vui vẻ chúc mừng “Chúc mừng a chúc mừng…” Sáu vị tiên nữ tỷ tỷ quả thực không thể tin nổi, hiện tại mọi người biết bảo bảo tên là gì, đến thiên sứ phương Tây cũng biết, vì sao các nàng không biết? Hơn nữa cái kiểu phát âm kia, không phải tất cả mọi người đang liên hợp lại khi dễ các nàng đấy chứ?!
“Tiền thưởng là một trăm vạn.” Thái Bạch Kim Tinh nói.
Đột nhiên truyền đến tiếng nói bên ngoài thiên đình “Hãy đem tiền gửi tới sao Ngưu Lang.”
Mọi người đầy mồ hôi, xin hỏi diễn viên đi đâu, bảo bảo phải làm sao bây giờ?
***